Chapter 11 Tụ Linh Trận

“Người anh em, nếu chúng ta cứ đi như thế, lúc trở về thật sự không có cách báo cáo kết quả.” Thủ lĩnh nói với Giang Dĩ Minh. Được người ta nhờ vả phải giải quyết ngôi sao lớn Lục Mỹ Lan này, bây giờ chưa giải quyết, còn lạc mất người ta, cứ trở về như thế định sẵn bị người ta mắng chết.
“Như thế ngược lại cũng đúng.” Giang Dĩ Minh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Vậy tôi giúp các anh?”
“Được được.” Phía bên kia vừa nghe được Giang Dĩ Minh sẽ giúp bọn họ, trong nháy mắt bọn họ cảm động đến rơi nước mắt.
Giang Dĩ Minh đi về phía thủ lĩnh, giơ tay đấm một phát, dùng sức nện một phen vào sau đầu thủ lĩnh kia, thủ lĩnh kia trong nháy mắt ngã xuống đất ngất đi.
Tiếp theo sau Giang Dĩ Minh cũng đánh ngất toàn bộ mấy tên côn đồ còn lại ngã xuống đất.
“Lần này các anh có lẽ dễ báo cáo kết quả rồi.” Giang Dĩ Minh nói một tiếng với những tên côn đồ kia.
Trên xe van, lúc này vẻ mặt Lục Mỹ Lan sợ hãi nhìn Giang Dĩ Minh, nói thật Giang Dĩ Minh đột nhiên xuất hiện khiến Lục Mỹ Lan kích động không thôi, bởi vì có người cứu cô ấy. Nhưng vừa nghe đoạn đối thoại của Giang Dĩ Minh và những tên côn đồ cắc ké kia, Giang Dĩ Minh nói anh hùng cứu mỹ nhân là để cho bản thân lấy thân báo đáp khiến Lục Mỹ Lan có chút bận tâm.
Đặc biệt nhìn thấy Giang Dĩ Minh ra tay mạnh mẽ như vậy, trong nháy mắt anh đã đánh ngã toàn bộ những tên côn đồ cắc ké kia xuống đất, như vậy càng khiến cho cô ấy càng run sợ trong lòng. Nếu như Giang Dĩ Minh này thật sự muốn cô ấy lấy thân báo đáp, vậy cô ấy phải làm sao bây giờ?
Bản lĩnh của anh lợi hại như vậy, cô ấy thì khẳng định ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Giang Dĩ Minh vừa hút thuốc vừa lên xe van, anh nhìn Lục Mỹ Lan run sợ chưa bình tĩnh lại nói: “Cô là ngôi sao lớn?”
“Ừm.” Lục Mỹ Lan liều mạng gật đầu.
“Đi thôi.” Giang Dĩ Minh khoát tay áo một cái với Lục Mỹ Lan nói: “Mấy tên côn đồ này tôi giúp cô giải quyết rồi, bây giờ cô không gặp nguy hiểm nữa, nên làm gì thì làm đi.”
“Anh… không cần tôi lấy thân báo đáp?” Lục Mỹ Lan nghe vậy sững sờ, buộc miệng nói ra.
“Cô thật sự muốn lấy thân báo đáp? Vậy cũng được, vậy thì đến đây đi.” Giang Dĩ Minh gật gù, trong nháy mắt anh ném tàn thuốc đi, sau đó dịch người về phía Lục Mỹ Lan.
“A!!!” Lục Mỹ Lan lập tức che mặt mình nói: “Không phải, không phải, tôi không phải có ý này.”
“Được rồi.” Giang Dĩ Minh vung tay nói: “Tôi biết cô không phải có ý đó, đi thôi, tôi cũng không thật sự muốn cô lấy thân báo đáp.”
“Thật sự?” Lục Mỹ Lan lại sửng sốt.
“Haizz, hôm nay cô phải giao cô cho tôi làm gì đó thì trong lòng cô mới thoải mái đúng không?” Giang Dĩ Minh tức giận nói với Lục Mỹ Lan.
“Ha ha ha…” Lục Mỹ Lan bị vẻ tức giận bất ngờ của Giang Dĩ Minh chọc cười vui vẻ, bắt đầu cười lớn: “Anh đẹp trai, cảm ơn anh hôm nay cứu tôi, làm quen chút đi, tôi tên Lục Mỹ Lan, anh thì sao?”
“Giang Dĩ Minh!” Giang Dĩ Minh nói.
Lục Mỹ Lan lấy một tờ giấy từ trong túi ra, viết xoạt xoạt một hàng chữ rồi đưa cho Giang Dĩ Minh nói: “Đây là số cá nhân của tôi, sau này có chuyện gì có thể gọi điện cho tôi.”
Giang Dĩ Minh cũng viết ra số của mình rồi đưa cho Lục Mỹ Lan nói: “Đây là số của tôi, sau này nếu như còn có chuyện như hôm nay có thể gọi điện cho tôi.”
“Anh…” Lục Mỹ Lan trợn mắt nói: “Anh mong tôi còn bị người khác bắt cóc lần nữa đúng không?”
“Đậu xanh nhà cô.” Giang Dĩ Minh nói: “Chỗ này hoang tàn vắng vẻ, nhìn dáng vẻ của cô một mình trở về cũng không ổn lắm, như vậy đi, tôi lái xe đưa cô về ha.”
“Vậy là tốt nhất.” Lục Mỹ Lan nói: “Có điều anh phải nhanh một chút, tám giờ sáng tôi phải tham gia một hoạt động, bây giờ đã sáu giờ rồi…”
“Tới kịp mà!” Giang Dĩ Minh nói xong rồi nhóm lửa một điếu thuốc, đi về phía buồng lái bên kia.
Xe van tồi tàn được Giang Dĩ Minh lái đi, anh dùng thời gian khoảng một tiếng cuối cùng đã tới dưới lầu quán bar Lục Mỹ Lan nói tới.
“Cảm ơn anh, Giang Dĩ Minh.” Lục Mỹ Lan từ trên xe bước xuống, cô ấy cười hì hì xua tay với Giang Dĩ Minh nói: “Tôi còn có thể chờ hai ngày ở thành phố Nam Hoàng, hai ngày nay nếu anh rảnh rỗi thì có thể gọi điện cho tôi, chỉ cần tôi có thời gian tôi sẽ ra.”
“Được.” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.
“Hôm nay cảm ơn anh rồi.” Lục Mỹ Lan vung tay với Giang Dĩ Minh, sau đó nhảy nhót đi vào trong quán bar.
Giang Dĩ Minh nhìn bóng lưng của Lục Mỹ Lan, anh bất đắc dĩ lắc đầu.
Cứ nói người này đi, tính cách có hơi trẻ con đương nhiên là tốt, lúc nhảy nhót như vậy quả thực cũng rất đẹp, thế nhưng Lục Mỹ Lan cô ít nhất phải biết hôm nay cô mặc váy ngắn chứ? Nhún nhảy một cái như vậy… Haizz, hại Giang Dĩ Minh nhìn tới nỗi đến lúc Lục Mỹ Lan đi vào trong quán bar không nhìn thấy nữa anh mới lái xe đi.
Lúc này đã bảy giờ rưỡi, Giang Dĩ Minh cũng không thể tiếp tục lên núi tìm linh khí, anh chỉ có thể lái xe van tồi tàn trở về biệt thự gần đó, tùy tiện tìm nơi ném xe van đi, sau đó mua đồ ăn ở gần chợ bán đồ ăn rồi trở về trong biệt thự.
Giữa trưa Giang Dĩ Minh cũng chờ trong biệt thự, anh không đi ra ngoài, anh đương nhiên đang suy tính bản thân rốt cuộc phải làm sao để tìm được nơi có linh khí, không có linh khí tu luyện thực sự vất vả quá, mà tìm linh khí hình như cũng rất tốn sức.
“Nếu không mình bày một Tụ Linh Trận?” Ánh mắt Giang Dĩ Minh sáng lên.
Nếu Tụ Linh Trận bày thành công đúng là có thể hấp dẫn không ít linh khí tiến vào trong trận pháp, không nói những cái khác, chỉ nắm giữ tu luyện của thời trước mà nói thì linh khí có lẽ vẫn đủ.
Chỉ là bày biện Tụ Linh Trận cần rất nhiều tiền, mà Giang Dĩ Minh bây giờ thiếu nhất chính là tiền.
Để tới trưa sau khi anh đưa cơm cho Thẩm Thanh Nga sẽ xem thử có thể mượn ít tiền hay không.
Đến buổi trưa, Giang Dĩ Minh làm xong cơm nước rồi cho gọn vào hộp, sau đó anh lái xe trong kho đi đưa cơm cho Thẩm Thanh Nga.
Mà lúc này Thẩm Thanh Nga ở trong công ty gặp phải chút vấn đề khó.
“Thẩm Thanh Nga à.” Lúc này Lý An Nhiên ngồi đối diện Thẩm Thanh Nga, để lộ cái chân trắng nõn thon dài kia trong không khí, cô ta bắt chéo chân gác lên bàn làm việc của Thẩm Thanh Nga, cầm trong tay đồ cắt móng tay, cô ta vừa cắt móng vừa cười nói: “Lấy được hợp đồng nhà họ Tống thì sao? Chuyện đầu tiên còn làm chưa xong, chỉ sợ Tống Đại Thiên sẽ thất vọng với cô nhỉ?”
“Lý An Nhiên, không ngờ cô đê tiện như thế.” Thẩm Thanh Nga căm tức nói với Lý An Nhiên.
Hợp tác với nhà họ Tống, chuyện đầu tiên làm chính là mời ngôi sao đại diện quảng cáo sản phẩm, chuyện làm ăn nhà họ Tống rất lớn, cho nên mời ngôi sao cũng nhất định phải là một ngôi sao đang nổi tiếng, thế nhưng ngôi sao đang nổi của cả nước Trung Mỹ chỉ có mấy người, lúc sáng Thẩm Thanh bắt tay làm chuyện này mới phát hiện mấy ngôi sao có thể mời được này hoàn toàn đều không có được lên lịch trình.
Hoặc là vốn dĩ không có lịch hẹn.
Hoặc là đã bị Lý An Nhiên mời đi mở một cuộc họp mặt công ích từ thiện giữa các ngôi sao.
Có thể mời được chỉ có mấy người như vậy, hoặc là ngôi sao lâu năm, hoặc là không nổi tiếng, mời tới cũng không có tác dụng gì.
Bởi vì sản phẩm của nhà họ Tống là sản phẩm đang bùng nổ, cần bán đi trong thời gian ngắn, cho nên nhất định phải là ngôi sao đang nổi, có nhân khí cao mới có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Mà bây giờ có thể mời được đều được Lý An Nhiên mời đi, Thẩm Thanh Nga lập tức đối mặt cục diện khó xử không mời được ngôi sao.
Khiến cho người ta tức giận nhất chính là sáng sớm Lý An Nhiên cố ý đi tới trước mặt Thẩm Thanh Nga chọc tức Thẩm Thanh Nga.

Download APP, continue reading

Chapters

361