Chapter 18 Tiết Văn Bình
by Hội Tác Giả Nghiệp Dư
15:42,Mar 06,2022
Lúc nhìn thấy mấy tên côn đồ đó, Giang Dĩ Minh móc thuốc lá từ trong túi áo ra, sau khi châm đỏ thì đi xuống xe.
"Sao, mấy người, buổi sáng vẫn chưa ăn đánh đủ ư?"
"Buổi sáng…" Cái tên côn đồ cầm đầu đó vừa chuẩn bị hét lên với Giang Dĩ Minh, nhưng khi nhìn thấy người từ trên xe xuống là Giang Dĩ Minh, cả khuôn mặt hắn ta bỗng nhiên sững sờ. Vẻ mặt vô cùng ngạo mạn trong giây lát trở nên cung kính: "Đại, đại ca, sao, sao lại là anh?"
Câu nói này của tên côn đồ ngược lại làm cho Giang Dĩ Minh bối rối: "Mấy người, không phải là đến tìm tôi báo thù ư?"
Vốn dĩ Giang Dĩ Minh tưởng rằng sáng hôm nay mình đã cho mấy tên côn đồ này một trận, mấy tên côn đồ này ghi hận trong lòng cho nên mới cố ý đến đây để tìm mình trả thù.
"Không phải, không phải…" Tên cầm đầu của đám côn đồ đó ra sức lắc đầu nói: "Đại ca, bọn em nào dám tìm anh trả thù chứ, là có tên ngu ngốc trong tay anh có một miếng phỉ thúy, cho nên bảo bọn em đến đây cướp miếng phỉ thúy đó về… Đại ca, nếu biết là anh, cho dù có đánh chết bọn em cũng không dám đến!"
Phần lớn đám côn đồ này đều là những kẻ mềm nắn rắn buông, mặc dù Gianh Dĩ Minh chỉ có một mình, nhưng sáng nay dường như không tốn sức lực đã xử đẹp mấy tên côn đồ đó, xem như là triệt để chỉnh đốn bọn họ ngoan ngoãn nghe theo rồi, bọn chúng đâu dám tới làm phiền Giang Dĩ Minh chứ?
"Ồ, thì ra là vậy…" Giang Dĩ Minh gật đầu tỏ vẻ hiểu ra, dây dưa một hồi, thì ra mấy tên côn đồ này là do Trần Nhậm và Thẩm Mai An gọi tới!
"Đại ca, nếu là anh, vậy chuyện này cứ thôi đi, bọn em còn có việc, vậy nên bọn em đi trước nhé!" Tên cầm đầu của đám côn đồ vẫy tay với Giang Dĩ Minh, sau đó thì chuẩn bị đi về phía chiếc xe van tồi tàn.
"Chờ một chút…" Giang Dĩ Minh hét to, rồi nói tiếp: "Các cậu nói xem, người ta đã bảo các cậu đến cướp đồ của tôi rồi, nếu như tôi cứ để mặc cho các cậu đi như thế, vậy có phải có vẻ tôi dễ chơi không?"
Khi nghe thấy Giang Dĩ Minh nói câu này, sắc mặt của tên cầm đầu của bọn côn đồ sụp đổ ngay lập tức, nói: "Đại ca, cầu xin anh, đừng đánh bọn em nữa, bản lĩnh của anh mạnh quá, đám người bọn em thật sự không thể chịu nổi đâu!"
"Ai nói là tôi muốn đánh các cậu?" Gianh Dĩ Minh nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của bọn họ, bỗng nhiên không nhịn được thấy hơi buồn cười, anh nói: "Tôi chỉ muốn mấy cậu, quay về trò chuyện vui vẻ một chút với cái người đã thuê cậu…"
"Trò chuyện một chút?"
Tên cầm đầu của đám côn đồ hơi nghiêng đầu, sau một lúc, bỗng nhiên hiểu ra: "Ồ, hiểu rồi, hiểu rồi, đại ca, em hiểu rồi!"
"Được, đi đi!" Giang Dĩ Minh khoát tay. Giang Dĩ Minh của lúc trước một kẻ vô tích sự, nhưng mà người bây giờ đã không phải rồi, mặc dù Giang Dĩ Minh không muốn so đo với với người khác về chuyện vụn vặt này, nhưng mà, anh cũng là một người không thích phiền phức, những tên côn đồ này không cướp được phỉ thúy thì Trần Nhậm và Thẩm Mai An cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ, chi bằng để cho đám côn đồ này trở về trò chuyện một chút với bọn họ, để bọn chúng sau này đỡ giở trò vô lý.
"Đại ca…" Vào lúc này, cái tên cầm đầu của bọn côn đồ đó nhìn Giang Dương Minh với vẻ mặt ân cần, rồi móc một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra, đưa cho Giang Dĩ Minh: "Đại ca, anh thấy đó, chúng ta quen biết nhau cũng là duyên phận, đây là danh thiếp của em, em tên là Trương Mạnh Khôi, sau này gọi em là Mạnh Khôi là được, mặc dù bọn em biết bản lĩnh của anh rất lớn, không cần bọn em giúp đỡ, nhưng mà, nếu như sau này anh có chuyện nhỏ gì đó, đại ca chê phiền phức, thì để cho đàn em là em giúp anh giải quyết, anh thấy thế nào?"
Khi nhận lấy danh thiếp từ tay Trương Mạnh Khôi, Giang Tiểu Bắc nhìn anh ta như nhìn sinh vật lạ: "Tôi thấy, một tên côn đồ như cậu mà còn có danh thiếp hả?"
"Hì hì, bọn em cũng phải nhận nhiệm vụ khắp nơi mà, nếu không thì mấy người bọn em không có cơm ăn!" Trương Mạnh Khôi ngại ngùng mỉm cười.
"Được rồi, tôi nhận tấm danh thiếp này." Giang Dĩ Minh khua tay, nói: "Nên làm gì thì đi làm đi!"
"Được, đại ca, vậy bọn em đi trước nhé!" Trương Mạnh Khôi nhìn thấy tấm danh thiếp dưới tay Giang Dĩ Minh, anh ta bỗng nhiên cười hì hì rồi rời đi!
Khi nhìn thấy chiếc xe van tồi tàn đã đi xa, một nụ cười nhạt dần xuất hiện trên khuôn mặt của Giang Dĩ Minh, Trần Nhậm và Thẩm Mai An, đoán chừng tối nay sẽ gặp phiền phức rồi, đừng thấy Trương Mạnh Khôi giống như một con chó xù trước mặt mình vậy, nhưng mà lúc làm côn đồ, có ai không phải là lòng dạ nham hiểm?
Anh lười để ý đến chuyện này, Giang Dĩ Minh lên xe, đi về hướng nhà của mình.
Nhưng mà, vào lúc anh lái xe về nhà vẫn còn cách một ngã rẽ cuối cùng, bỗng nhiên một chiếc Porsche Panamera vượt lên từ bên cạnh, vèo một cái không còn thấy bóng dáng đâu nữa!
Khi nhìn thấy chiếc xe này, trong lòng Giang Dĩ Minh chợt nặng nề, anh biết chiếc xe này, chủ của chiếc xe tên là Tiết Văn Bình, là con của quan chức, theo đuổi Thẩm Thanh Nga một cách điên cuồng, lần này đến đây chắc chắn chỉ có thể là để tìm Thẩm Thanh Nga!
Mặc dù Thẩm Thanh Nga không phải là vợ của mình, mà là của Giang Dĩ Minh của lúc trước, nhưng sống chung với nhau được mấy ngày rồi, hơn nữa Thẩm Thanh Nga còn xinh đẹp như vậy và Giang Dĩ Minh cũng đã hạ quyết tâm là phải ngủ chung trên một chiếc giường với Thẩm Thanh Nga, cho nên, dù thế nào anh cũng không thể để người đàn ông khác lại đến ngấp nghé Thẩm Thanh Nga!
Lúc anh lái xe vào cổng nhà mình quả nhiên nhìn thấy Tiết Văn Bình cũng dừng ở chỗ này.
Trong phòng khách, Tiết Văn Bình và Thẩm Thanh Nga đang ngồi trên sô pha.
Khuôn mặt của Tiết Văn Bình toàn là vẻ lấy lòng, nhưng vẻ mặt của Thẩm Thanh Nga lại lạnh lùng.
Lúc nhìn thấy Giang Dĩ Minh đi vào, vẻ mặt của Tiết Văn Bình bỗng thay đổi, anh ta nói với Giang Dĩ Minh: "Giang Dĩ Minh, anh đi lên tầng chơi đi, ở đây không có chuyện của anh!"
Mặc dù Thẩm Thanh Nga đã kết hôn, nhưng mà Tiết Văn Bình trước giờ không để Giang Dĩ Minh vào mắt, dù gì, Giang Dĩ Minh cũng một kẻ vô tích sự mà mọi người đều biết, hơn nữa, cho dù Giang Dĩ Minh không phải là một kẻ vô tích sự, Tiết Văn Bình cũng cảm thấy, dựa vào bản lĩnh của mình cũng có thể cướp được Thẩm Thanh Nga.
Lúc này, Thẩm Thanh Nga lạnh lùng nói: "Tiết Văn Bình, anh đến tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Mặc dù Thẩm Thanh Nga không hài lòng với Giang Dĩ Minh lắm, nhưng đối với cái tên Tiết Văn Bình trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, cô càng thấy vô cùng phản cảm, nếu không phải ba của Tiết Văn Bình không phải làm việc ở một bộ phận nào đó, ít nhiều gì cũng giúp được cho công ty của nhà họ Thẩm, thì Thẩm Thanh Nga cũng không thèm liếc nhìn Tiết Văn Bình dù chỉ một chút.
"Thanh Nga, là thế này." Tiết Văn Bình nói với Thẩm Thanh Nga, lại thay đổi một thái độ khác: "Tối hôm nay, không phải Lục Mỹ Lan sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc ở nhà thi đấu trung tâm thành phố của chúng ta ư? Cho nên anh muốn mời em cùng đi xem buổi hòa nhạc, em xem, anh đã đưa vé vào cửa tới đây rồi, đây là tấm vé mà ba anh đặc biệt lấy được từ ban tổ chức, là một chỗ ngồi gần phía trước, vả lại, theo anh được biết, buổi hòa nhạc của Lục Mỹ Lan hôm nay, còn mời Chu Hiểu Bạch làm khách mời đặc biệt, không phải em rất thích Chu Hiểu Bạch ư? Đến lúc đó, em có thể nhìn thấy Chu Hiểu Bạch trong cự ly gần?"
"Sao, mấy người, buổi sáng vẫn chưa ăn đánh đủ ư?"
"Buổi sáng…" Cái tên côn đồ cầm đầu đó vừa chuẩn bị hét lên với Giang Dĩ Minh, nhưng khi nhìn thấy người từ trên xe xuống là Giang Dĩ Minh, cả khuôn mặt hắn ta bỗng nhiên sững sờ. Vẻ mặt vô cùng ngạo mạn trong giây lát trở nên cung kính: "Đại, đại ca, sao, sao lại là anh?"
Câu nói này của tên côn đồ ngược lại làm cho Giang Dĩ Minh bối rối: "Mấy người, không phải là đến tìm tôi báo thù ư?"
Vốn dĩ Giang Dĩ Minh tưởng rằng sáng hôm nay mình đã cho mấy tên côn đồ này một trận, mấy tên côn đồ này ghi hận trong lòng cho nên mới cố ý đến đây để tìm mình trả thù.
"Không phải, không phải…" Tên cầm đầu của đám côn đồ đó ra sức lắc đầu nói: "Đại ca, bọn em nào dám tìm anh trả thù chứ, là có tên ngu ngốc trong tay anh có một miếng phỉ thúy, cho nên bảo bọn em đến đây cướp miếng phỉ thúy đó về… Đại ca, nếu biết là anh, cho dù có đánh chết bọn em cũng không dám đến!"
Phần lớn đám côn đồ này đều là những kẻ mềm nắn rắn buông, mặc dù Gianh Dĩ Minh chỉ có một mình, nhưng sáng nay dường như không tốn sức lực đã xử đẹp mấy tên côn đồ đó, xem như là triệt để chỉnh đốn bọn họ ngoan ngoãn nghe theo rồi, bọn chúng đâu dám tới làm phiền Giang Dĩ Minh chứ?
"Ồ, thì ra là vậy…" Giang Dĩ Minh gật đầu tỏ vẻ hiểu ra, dây dưa một hồi, thì ra mấy tên côn đồ này là do Trần Nhậm và Thẩm Mai An gọi tới!
"Đại ca, nếu là anh, vậy chuyện này cứ thôi đi, bọn em còn có việc, vậy nên bọn em đi trước nhé!" Tên cầm đầu của đám côn đồ vẫy tay với Giang Dĩ Minh, sau đó thì chuẩn bị đi về phía chiếc xe van tồi tàn.
"Chờ một chút…" Giang Dĩ Minh hét to, rồi nói tiếp: "Các cậu nói xem, người ta đã bảo các cậu đến cướp đồ của tôi rồi, nếu như tôi cứ để mặc cho các cậu đi như thế, vậy có phải có vẻ tôi dễ chơi không?"
Khi nghe thấy Giang Dĩ Minh nói câu này, sắc mặt của tên cầm đầu của bọn côn đồ sụp đổ ngay lập tức, nói: "Đại ca, cầu xin anh, đừng đánh bọn em nữa, bản lĩnh của anh mạnh quá, đám người bọn em thật sự không thể chịu nổi đâu!"
"Ai nói là tôi muốn đánh các cậu?" Gianh Dĩ Minh nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của bọn họ, bỗng nhiên không nhịn được thấy hơi buồn cười, anh nói: "Tôi chỉ muốn mấy cậu, quay về trò chuyện vui vẻ một chút với cái người đã thuê cậu…"
"Trò chuyện một chút?"
Tên cầm đầu của đám côn đồ hơi nghiêng đầu, sau một lúc, bỗng nhiên hiểu ra: "Ồ, hiểu rồi, hiểu rồi, đại ca, em hiểu rồi!"
"Được, đi đi!" Giang Dĩ Minh khoát tay. Giang Dĩ Minh của lúc trước một kẻ vô tích sự, nhưng mà người bây giờ đã không phải rồi, mặc dù Giang Dĩ Minh không muốn so đo với với người khác về chuyện vụn vặt này, nhưng mà, anh cũng là một người không thích phiền phức, những tên côn đồ này không cướp được phỉ thúy thì Trần Nhậm và Thẩm Mai An cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ, chi bằng để cho đám côn đồ này trở về trò chuyện một chút với bọn họ, để bọn chúng sau này đỡ giở trò vô lý.
"Đại ca…" Vào lúc này, cái tên cầm đầu của bọn côn đồ đó nhìn Giang Dương Minh với vẻ mặt ân cần, rồi móc một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra, đưa cho Giang Dĩ Minh: "Đại ca, anh thấy đó, chúng ta quen biết nhau cũng là duyên phận, đây là danh thiếp của em, em tên là Trương Mạnh Khôi, sau này gọi em là Mạnh Khôi là được, mặc dù bọn em biết bản lĩnh của anh rất lớn, không cần bọn em giúp đỡ, nhưng mà, nếu như sau này anh có chuyện nhỏ gì đó, đại ca chê phiền phức, thì để cho đàn em là em giúp anh giải quyết, anh thấy thế nào?"
Khi nhận lấy danh thiếp từ tay Trương Mạnh Khôi, Giang Tiểu Bắc nhìn anh ta như nhìn sinh vật lạ: "Tôi thấy, một tên côn đồ như cậu mà còn có danh thiếp hả?"
"Hì hì, bọn em cũng phải nhận nhiệm vụ khắp nơi mà, nếu không thì mấy người bọn em không có cơm ăn!" Trương Mạnh Khôi ngại ngùng mỉm cười.
"Được rồi, tôi nhận tấm danh thiếp này." Giang Dĩ Minh khua tay, nói: "Nên làm gì thì đi làm đi!"
"Được, đại ca, vậy bọn em đi trước nhé!" Trương Mạnh Khôi nhìn thấy tấm danh thiếp dưới tay Giang Dĩ Minh, anh ta bỗng nhiên cười hì hì rồi rời đi!
Khi nhìn thấy chiếc xe van tồi tàn đã đi xa, một nụ cười nhạt dần xuất hiện trên khuôn mặt của Giang Dĩ Minh, Trần Nhậm và Thẩm Mai An, đoán chừng tối nay sẽ gặp phiền phức rồi, đừng thấy Trương Mạnh Khôi giống như một con chó xù trước mặt mình vậy, nhưng mà lúc làm côn đồ, có ai không phải là lòng dạ nham hiểm?
Anh lười để ý đến chuyện này, Giang Dĩ Minh lên xe, đi về hướng nhà của mình.
Nhưng mà, vào lúc anh lái xe về nhà vẫn còn cách một ngã rẽ cuối cùng, bỗng nhiên một chiếc Porsche Panamera vượt lên từ bên cạnh, vèo một cái không còn thấy bóng dáng đâu nữa!
Khi nhìn thấy chiếc xe này, trong lòng Giang Dĩ Minh chợt nặng nề, anh biết chiếc xe này, chủ của chiếc xe tên là Tiết Văn Bình, là con của quan chức, theo đuổi Thẩm Thanh Nga một cách điên cuồng, lần này đến đây chắc chắn chỉ có thể là để tìm Thẩm Thanh Nga!
Mặc dù Thẩm Thanh Nga không phải là vợ của mình, mà là của Giang Dĩ Minh của lúc trước, nhưng sống chung với nhau được mấy ngày rồi, hơn nữa Thẩm Thanh Nga còn xinh đẹp như vậy và Giang Dĩ Minh cũng đã hạ quyết tâm là phải ngủ chung trên một chiếc giường với Thẩm Thanh Nga, cho nên, dù thế nào anh cũng không thể để người đàn ông khác lại đến ngấp nghé Thẩm Thanh Nga!
Lúc anh lái xe vào cổng nhà mình quả nhiên nhìn thấy Tiết Văn Bình cũng dừng ở chỗ này.
Trong phòng khách, Tiết Văn Bình và Thẩm Thanh Nga đang ngồi trên sô pha.
Khuôn mặt của Tiết Văn Bình toàn là vẻ lấy lòng, nhưng vẻ mặt của Thẩm Thanh Nga lại lạnh lùng.
Lúc nhìn thấy Giang Dĩ Minh đi vào, vẻ mặt của Tiết Văn Bình bỗng thay đổi, anh ta nói với Giang Dĩ Minh: "Giang Dĩ Minh, anh đi lên tầng chơi đi, ở đây không có chuyện của anh!"
Mặc dù Thẩm Thanh Nga đã kết hôn, nhưng mà Tiết Văn Bình trước giờ không để Giang Dĩ Minh vào mắt, dù gì, Giang Dĩ Minh cũng một kẻ vô tích sự mà mọi người đều biết, hơn nữa, cho dù Giang Dĩ Minh không phải là một kẻ vô tích sự, Tiết Văn Bình cũng cảm thấy, dựa vào bản lĩnh của mình cũng có thể cướp được Thẩm Thanh Nga.
Lúc này, Thẩm Thanh Nga lạnh lùng nói: "Tiết Văn Bình, anh đến tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Mặc dù Thẩm Thanh Nga không hài lòng với Giang Dĩ Minh lắm, nhưng đối với cái tên Tiết Văn Bình trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, cô càng thấy vô cùng phản cảm, nếu không phải ba của Tiết Văn Bình không phải làm việc ở một bộ phận nào đó, ít nhiều gì cũng giúp được cho công ty của nhà họ Thẩm, thì Thẩm Thanh Nga cũng không thèm liếc nhìn Tiết Văn Bình dù chỉ một chút.
"Thanh Nga, là thế này." Tiết Văn Bình nói với Thẩm Thanh Nga, lại thay đổi một thái độ khác: "Tối hôm nay, không phải Lục Mỹ Lan sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc ở nhà thi đấu trung tâm thành phố của chúng ta ư? Cho nên anh muốn mời em cùng đi xem buổi hòa nhạc, em xem, anh đã đưa vé vào cửa tới đây rồi, đây là tấm vé mà ba anh đặc biệt lấy được từ ban tổ chức, là một chỗ ngồi gần phía trước, vả lại, theo anh được biết, buổi hòa nhạc của Lục Mỹ Lan hôm nay, còn mời Chu Hiểu Bạch làm khách mời đặc biệt, không phải em rất thích Chu Hiểu Bạch ư? Đến lúc đó, em có thể nhìn thấy Chu Hiểu Bạch trong cự ly gần?"
Xi'an Perfect Planet Internet Technology Co., Ltd. (西安完美星球网络科技有限公司) © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved