Chapter 16 Oan gia ngõ hẹp

Giang Dĩ Minh nghe vậy quay đầu lại nhìn lại, nhìn thấy không phải ai khác mà chính là Trần Nhậm và vợ của anh, Thẩm Mai An!
Tuy nhiên mẹ vợ của Trần Nhậm, Hà Linh Lâm bởi vì một lần vì mất thể diện mà nói những lời tức giận bảo Trần Nhậm và Thẩm Mai An ly hôi, nhưng không thể khiến họ lu hôn. Thẩm gia có rất nhiều hạng mục, Thẩm Thanh Nga chủ yếu phụ trách những hạng mục trong tập đoàn, nhưng Thẩm gia cũng có một số mặt tiền, làm một số công việc kinh doanh khác.
Ví dụ như, Thẩm Mai An phụ trách kinh doanh trang sức của Thẩm gia.
Hiện tại Trần Nhậm không thể làm việc trong bệnh viện nên anh phải đến tiệm trang sức để giúp vợ là Thẩm Mai An làm việc, hôm nay Thẩm Mai An mới đưa Trần Nhâm đến hiện trường đổ thạch, để cho anh học tập một chút.
Đôi vợ chồng son này hận Giang Dĩ Minh thấu xương, trên đường đi đều mắng chửi Giang Dĩ Minh, không ngờ khi đến hiện trường đổ thạch, lại thực sự gặp được Giang Dĩ Minh!
Oan gia ngõ hẹp.
Thẩm Mai An lập tức nhìn Giang Dĩ Minh nói: "Giang Dĩ Minh, anh là đồ vô tích sự. Nếu anh không giúp gia đình kiếm tiền thì thôi, anh còn lấy tiền của gia đình đi đổ thạch. Anh có tin hay không tôi sẽ để ông nội trực tiếp đuổi anh ra ngoài?"
Mặc dù Thẩm Mai An rất ghét Giang Dĩ Minh, nhưng không thể kể về thắng lợi của Giang Dĩ Minh trong công việc, đúng lúc bây giờ Giang Dĩ Minh đang đổ thạch, vì vậy có thể lấy chuyện này để mà nói!
Trần Nhậm lúc này hừ lạnh, nói: "Chính là, không kiếm được tiền cho gia đình chưa nói, còn bỏ tiền ra để đổ thạch còn bỏ tiền ra đánh bạc, nếu đánh bạc này thua, mấy trăm triệu cũng bị anh phá mất, loại phá gia chi tử này ở lại Thẩm gia làm gì? Đuổi anh ta đi càng sớm càng tốt!"
Giang Dĩ Minh nhìn thấu cặp đôi kẻ xướng người họa này tức giận đến mức nở nụ cười: "Con mắt nào của các người thấy tôi phá hoại của nhà các người? Hơn nữa tôi tới để đổ thạch, nhất định sẽ thua sao? Nếu tôi thắng thì sao? Vậy thì tôi kiếm thêm tiền cho Thẩm gia các người!"
"Loại người như anh thì làm được cái gì, kẻ vô dụng ăn còn không được, còn có thể đổ thạch thắng sao? Anh cho rằng đổ thạch là cái gì? Muốn thắng thì có thể thắng sao? Nếu anh có thể đổ thạch thắng, vậy thì trên thế giới này, còn có người đổ thạch thua sao? ”Thẩm Mai An lớn tiếng nói. Thẩm Mai An chính là kế thừa tính cách của mẹ cô ta, lời nói của cô ta cay nghiệt tới cực điểm!
Lúc này, ông chủ quầy hàng mới mở miệng nói: "Này, này, các người thích nói như thế nào thì nói sao, mua bán đá đều có quy tắc. Một khi đã trả tiền, không được phép hoàn lại!"
Ông chủ quầy hàng sợ Giang Dĩ Minh vì lời của Thẩm Mai An và Trần Nhậm mà không mua viên đá nữa, nên vội vàng thu tiền, sau đó lấy viên đá từ dưới chân bàn ra rồi đưa cho Giang Dĩ Minh.
“Giang Dĩ Minh, anh..." Thẩm Mai An cứng họng khi thấy chủ quầy lấy ra viên đá vốn là kê chân bàn từ dưới gầm bàn lên: "Anh thật sự mua viên đá này, đầu anh có phải bị con lừa đá vào không?"
"Mặc dù tôi không biết nhiều về đá, nhưng bề mặt của viên đá này rất bóng mịn, vừa nhìn giống như không có phỉ thúy nguyên thạch, còn bỏ ra 300.000.000. Anh thực sự là một tên ngốc!" Trần Nhậm lúc này cười lạnh.
Bởi vì cãi nhau nên lúc này có một số người vây quanh xem, thấy Giang Dĩ Minh bỏ ra 300.000.000 để mua một viên đá kê chân bàn, mọi người đều chỉ trỏ Giang Dĩ Minh.
"Thực là quá ngu ngốc. Loại đá này cũng mua, tặng không cho tôi tôi cũng không muốn!"
"Còn không phải sao, ngay cả kẻ ngốc cũng không mua loại đá này, lại bỏ ra nhiều tiền như vậy, ai, thật là một kẻ vô dụng!"
Giang Dĩ Minh hờ hững liếc nhìn Thẩm Mai An và Trần Nhậm, không nói lời nào, ông viên đá đi về phía khu vực giải thạch.
Mỗi ái chỗ đổ thạch đều có khu vực giải thạch, chỉ có điều giải thạch ở đây cũng không miễn phí, trong trường hợp bình thường sẽ bị tính phí 6.000-9.000.
Giang Dĩ Minh đã đưa viên đá cho một trong những vị sư phó giải thạch, sau đó đưa cho sư phó 6.000.
“Giải như thế nào?” Mặc dù sư phó giải thạch cũng nhìn ra viên đá mà Giang Dĩ Minh mang tới không lớn lắm, nhưng là có tiền thu lại, cho nên cũng không nói nhiều lời vô nghĩa.
“Mở ra!” Giang Dĩ Minh nói. Có hai loại giải thạch, một loại là cắt ra, tức là trực tiếp cắt ở chính giữa viên đá, trực tiếp mở ra, nói như vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua là có phỉ thúy trong đó hay không.
Tất nhiên, cắt thì cũng có một nhược điểm, đó là dễ dàng chia phỉ thúy bên trong viên đá thành hai và không thể đảm bảo tính nguyên vẹn ban đầu của phỉ thúy.
Một cách khác là sử dụng phương pháp chà xát, gọi là chà xát là sử dụng máy để bào mòn bên ngoài của viên đá. Mặc dù phương pháp này có thể đảm bảo tính nguyên vẹn của phỉ thúy nhưng lại mất quá nhiều thời gian nên nhiều người sẽ không chọn cách chà xát này.
Chỉ sau một lần cắt, xác định được bên trong có phỉ thúy, có thể đoán được kích thước của phỉ thúy, sau đó đem đi mài từng chút một.
“Được rồi!” Sư phó giải thạch gật đầu, sau đó đặt viên đá lên, chuẩn bị cắt ra.
Thẩm Mai An và Trần Nhậm tự nhiên cũng đi theo sau.
“Mai An, chúng ta hãy gọi điện thoại cho ông nội, để cho ông đuổi anh ta đi!” Trần Nhậm vẻ mặt u oán trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh, nói với Thẩm Mai An.
Thẩm Mai An cười lạnh nói: "Đừng lo, hiện tại em đang quay video. Sau khi viên đá kia được mở ra, bên trong không có gì, em sẽ trực tiếp gửi video cho ông nội. Hừ, ông nội ghét nhất chính là bài bạc, Giang Dĩ Minh còn đặt cược 300.000.000, ông nội nhất định sẽ đuổi anh ta đi!"
“Vậy là tốt rồi!” Trần Nhậm vẻ mặt ảm đạm gật đầu, anh không cảm thấy mình mất việc trong bệnh viện là vì chuyện của bản thân, ngược lại anh đổ hết mọi vấn đề cho Giang Dĩ Minh, bây giờ anh rất ghét Giang Dĩ Minh!
Bởi vì Giang Dĩ Minh mua một viên đá dùng để kê chân bàn, có rất nhiều người tới xem, tuy rằng trong lòng ai cũng biết viên đá này không thể nhìn thấy màu xanh lục, nhưng tất cả mọi người đều nguyện ý tới đây xem náo nhiệt!
Xì xì...
Máy giải thạch phát ra âm thanh chói tai.
Mà Giang Dĩ Minh thì giữ vẻ mặt lãnh đạm, châm một điếu thuốc rồi ngồi sang một bên hút thuốc.
Linh khí chứa trong viên đá này nói với anh rằng chất lượng của phỉ thúy bên trong chắc chắn không tệ!
"Có sương mù, có sương mù!"
Vào lúc này, một người đứng xung quang xem thấy có sắc đột nhiên hét lớn.
Có sương mù, nghĩa là trong đá có phỉ thúy!
Nhất thời, tất cả những người có mặt đều kinh ngạc, ai cũng không thể tin được một viên đá như vậy bên trong lại có phỉ thúy!
Tuy nhiên, sương mù chỉ cho thấy là trong đó có phỉ thúy, người ta vẫn chưa biết nó lớn đến mức nào và chất lượng ra sao.
Bở vì bản thân viên đá không lớn lắm nên chỉ mất mười phút để cắt nó.
Khi sư phó giải thạch lấy hai viên đá cắt ra khỏi máy giải thạch, tất cả những người có mặt đều thốt lên!

Download APP, continue reading

Chapters

361