Chapter 20 Kẹt xe

Lúc này Thẩm Thanh Nga đang ngủ say, Giang Dĩ Minh thầm nghĩ, nếu mình hôn một cái, chắc là Thẩm Thanh Nga không biết đâu nhỉ.

Nghĩ tới đây, Giang Dĩ Minh chầm chậm nhắm mắt lại, miệng hơi chu ra, lại gần mặt Thẩm Thanh Nga.

- Anh làm gì vậy?

Khi miệng Giang Dĩ Minh sắp chạm vào mặt Thẩm Thanh Nga, cô gái vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt, giọng nói lạnh lùng cất lên với Giang Dĩ Minh.

Lúc này nếu đổi thành tình tiết phim bình thường, Giang Dĩ Minh chắc chắn phải nhanh chóng che đi cái miệng tội ác của mình sau đó tránh đi. Nhưng đây không phải tình tiết phim đâu. Cho nên khi Giang Dĩ Minh nghe thấy giọng của Thẩm Thanh Nga đã hành động nhanh hơn, chụt một cái hôn lên trên mặt cô, sau đó mở to mắt, nở nụ cười nói với Thẩm Thanh Nga đang kinh ngạc ngây người:

- Kìm lòng không đặng, muốn hôn một cái thôi. Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi nhé, chúc ngủ ngon!

Nói xong, Giang Dĩ Minh ngay lập tức đi tới chỗ chăn nệm đã được bày biện đàng hoàng ở dưới đất, mau chóng nằm xuống kéo chăn lên che người mình.

- Giang Dĩ Minh, anh xem đây là cái gì?

Thẩm Thanh Nga đột nhiên cất tiếng.

- Gì cơ?

Giang Dĩ Minh quay đầu, nhìn về phía Thẩm Thanh Nga, lại phát hiện một vật thể đang bay nhanh tới hướng của mình, Giang Dĩ Minh vội vươn tay ra ôm lấy thứ đang bay tới, hóa ra là một cái gối đầu.

- Cảm ơn cô nha!

Giang Dĩ Minh cũng không giận, trực tiếp để gối xuống dưới đầu mình, thoải mái ngủ tiếp.

-...

Thẩm Thanh Nga tức chết đi được, không ngờ bây giờ lá gan của Giang Dĩ Minh càng lúc càng lớn, thế mà lại dám hôn lén mình.

Lúc này, trong lòng Thẩm Thanh Nga cũng có hơi phức tạp, bị Giang Dĩ Minh hôn một cái, tuy cô cũng có hơi tức, nhưng càng nhiều hơn nữa là một loại cảm giác không nói rõ được, tim đập càng lúc càng nhanh, lại hiểu ra đôi chút về cảm giác vừa rồi bị Giang Dĩ Minh hôn một cái rốt cuộc là cảm giác gì.

Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Thanh Nga bị người hôn, nhưng do ban nãy, tốc độ của Giang Dĩ Minh quá nhanh nên mới khiến cho Thẩm Thanh Nga tới bây giờ mới thôi, còn không biết đó là cảm xúc gì.

Đêm khuya tĩnh lặng, Giang Dĩ Minh lại không ngủ mà là ngồi khoanh chân trên đất, bắt đầu tu luyện.

- Ngự linh quyết!

Đây là một bộ công pháp để tu luyện do Giang Dĩ Minh tự nghĩ ra, là một bộ công pháp cực kỳ thích hợp với những người mới bắt đầu tu luyện.

Khi tu luyện ngự linh quyết, thông qua tụ linh trận để thu hút linh khí tới, tựa như những giọt nước chảy nhỏ giọt chậm rãi bay tới hướng của người Giang Dĩ Minh, quay quanh người Giang Dĩ Minh mấy vòng, cuối cùng tiến vào trong người Giang Dĩ Minh.

- A...

Trong nháy mắt, Giang Dĩ Minh phát ra tiếng vui vẻ đầy nhẹ nhàng, sống lại trong người Giang Dĩ Minh này mấy ngày rồi, hôm nay cuối cùng cũng cảm nhận được linh khí đã lâu không thấy, cảm giác ấy quen thuộc, lại cảm giác rất thoải mái.

Ở giai đoạn trước đó của tu luyện đã mấy cấp bậc rồi.

Khác biệt là giai đoạn bắt đầu, giai đoạn cố thể, giai đoạn trúc cơ.

Mà Giang Dĩ Minh của hiện tại, tuy rằng trong cơ thể đã có sự xoay quanh của linh khí, hơn nữa linh khó đã tiến vào tỏng đan điền, Giang Dĩ Minh phát hiện bản thân đã mạnh hơn so với khoảng thời gian hai ngày không có linh khí kia nhưng bây giờ còn chưa đạt tới giai đoạn bắt đầu nữa.

Giai đoạn bắt đầu là một cánh cửa rất lớn, chỉ có thể tiến vào mới đủ để khó khăn lắm mới coi như một người tu luyện.

Mà Giang Dĩ Minh bây giờ còn chưa coi như vậy được.

Có rất nhiều người, cả đời cực khổ tu luyện, cũng không thể tiến vào giai đoạn bắt đầu, không thể trở thành một người tu luyện.

Nhưng kiếp trước Giang Tiểu Bắc từng tu luyện, có hiểu biết thâm căn cố đế về việc tu luyện, dựa theo sự thay đổi của cơ thể sau khi linh khí tiến vào trong hôm nay, anh biết chỉ còn có thời gian nhiều nhất là một tuần nữa thôi là anh có thể tiến vào giai đoạn bắt đầu.

Điều ấy so với trong lịch sử của giới tu luyện đã là tốc độ cực nhanh rồi.

Tu luyện không thể vội, cần chú ý tiến hành theo tuần tự, cho nên Giang Dĩ Minh cũng không sốt ruột, sau mấy tiếng tu luyện thì bắt đầu ngủ say trên giường.

Sáng hôm sau, sau khi Giang Dĩ Minh đã nấu ăn sáng xong, những người đầu tiên rời giường để ăn sáng là hai vợ chồng Thẩm Tuân và Trương Mộng.

- Ông nó à, ông có cảm thấy hôm nay tinh thần đặc biệt tốt không?

Trương Mộng nhìn Thẩm Tuân hỏi:

- Bình thường lúc thức dậy vào buổi sáng tôi luôn thấy hỗn loạn, nhưng hôm nay lại cảm thấy tinh thần của bản thân rất tràn trề, cứ như có sức lực dùng mãi không hêt.

- Ừm, tôi cũng có loại cảm giác vây, có thể là tốt qua ngủ khá ngon!

Thẩm Tuân gật đầu đáp.

Nghe vậy, Giang Dĩ Minh chỉ cười nhả, tụ linh trận bao phủ cả biệt hự này, tuy rằng là để cho mình sử dụng trong tu luyện, nhưng chỉ cần là người trong căn biệt thự này đều sẽ được linh khí tẩm bổ, tinh thần tràn trề khỏe khắn là biểu hiện đầu tiên, theo thời gian ngày càng lâu, tới lúc cơ thể của họ sẽ trở nên ngày càng tốt hơn, sẽ ít sinh bệnh hẳn.

Ăn xong bữa sáng, Giang Dĩ Minh lái xe đưa Tống Thanh Nga đi làm.

Do chuyện tối qua Giang Dĩ Minh hôn trộm, nên trên đường đi hai người họ chẳng nói với nhau câu nào, cứ im lặng mà tới công ty.

Sau khi Giang Dĩ Minh đưa Thẩm Thanh Nga tới công ty, ngay lập tức lái xe về, trên đường đi còn gọi cho Trương Mạnh Khôi một cuộc điện thoại nhỏ.

- Alo, anh Khôi, làm chuyện hôm qua thế nào rồi?

Giang Dĩ Minh hỏi.

- Đại ca, đại ca, anh gọi em là Tiểu Khôi được rồi, đừng gọi em là anh Khôi chứ!

Trương Mạnh Khôi ở đầu bên kia điện thọai run sợ trong lòng đáp:

- Đại ca, chuyện hôm qua làm xong rồi, vốn đang định gọi điện nói cho anh đây, mà không có số của anh...anh yên tâm, em đã răn đe bọn họ thật nghiêm, đảm bảo sau này họ tuyệt đối không dám gây phiền toái cho anh!

- Ừ, vậy là tốt rồi!

Giang Dĩ Minh gật đầ nói:

- Vậy được rồi, chuyện này cảm ơn mấy người nhiều nhé!

- Không cần đâu, không cần đâu, đại ca, lát nữa tới buổi trưa anh rảnh không? Chúng ta cùng ăn một bữa?

Trương Mạnh Khôi ở đầu bên kia cẩn thận hỏi.

- Không rảnh!

Giang Dĩ Minh trực tiếp từ chối. Buổi trưa anh còn phải nấu cơm cho Thẩm Thanh Nga, đưa đến công ty nữa.

Cúp điện thoại, Giang Dĩ Minh tiếp tục lái xe đi về phía trước, chỉ là không ngờ lúc này đã quá thời gian đi làm hoặc tan tầm rồi mà lại xảy ra chuyện kẹt xe, hơn nữa còn kẹt rất xa, liếc mắt không thấy điểm cuối đâu cả.

Hết cách rồi, sau đó Giang Dĩ Minh tắt máy xe, sau đó xuống xe hút một điếu thuốc.

- Ông cụ ấy chắc là không sống được rồi!

Chính vào lúc này, mấy người lái xe hóng hớt ở đằng trước vừa quay lại vừa nói chuyện:

- Đã bị đâm thành bộ dạng kia rồi, muốn cứu sống chắc chắn là chuyện rất khó, hơn nữa đã kẹt xe thành như thế này rồi, xe cứu thương rốt cuộc có thể tới hay không cũng không chắc chắn được, cho dù có tới cũng không kịp rồi!

Download APP, continue reading

Chapters

361