Chapter 1 Cảnh Sát Tương Lai

by Đinh Đinh 11:44,Dec 11,2021
“Huy hiệu cảnh sát tương lai đã được xác định, cảnh sát số hiệu 577533.”

Một giọng nói chợt phát lên trong đầu Hàn Bân, trong tay cầm một chiếc huy hiệu cảnh sát, đây là thứ hai ngày trước mà hắn vô tình có được, hẹp hơn so với nhưng huy hiệu bình thường khác, trông càng đặc biệt.

“Tình hình gì vậy?” Hàn Bân ngạc nhiên nói.

“Đây là huy hiệu cảnh sát được nghiên cứu chế tạo vào năm 2170 trong tương lai, là một loại trang bị phụ trợ cho cảnh sát kiểu mới, có thể truyền thụ kiến thức thông qua sóng điện não, học tập kỹ năng một cách nhanh chóng.” Tiếng nhắc nhở của huy hiệu phát lên trong đầu hắn.

“Năm 2170! Chẳng phải là 150 năm sau sao? Sao có thể trở về thời nay được?” Hàn Bân nói.

“Trong một lần tai nạn thí nghiệm khiến huy hiệu vượt qua không gian song song.” Huy hiệu nói.

Hàn Bân thấy khó mà tin được, nhưng lời nhắc nhở trong đầu lại vô cùng thiết thực.

“Cảnh sát mang số hiệu 577533, đã nhận được gói quà nhập chức.” Huy hiệu nhắc nhở.

Kỹ năng: Giám định dấu chân.

Cấp bậc: Cao cấp

Tác dụng: Có thể căn cứ vào dấu chân, dấu tất, dấu giày ở hiện trường để truy tìm tung tích và đặc điểm hình dạng của nghi phạm.

“Ong…..”

Đầu hắn ong ong một trận, một lượng kiến thức, số liệu lớn được truyền vào trong não giống như đang xối nước lên đầu.

Hàn Bân cảm thấy rất lâu sau mình mới lấy lại được tinh thần, hắn vẫn đang ở trong văn phòng của đội điều tra tội phạm số ba.

Văn phòng vẫn như cũ, nhưng dường như một lượng kiến thức về giám định dấu chân đã lưu lại trong đầu hắn chỉ trong phút chốc.

Hàn Bân hiểu về giám định dấu chân, đó là một loại kỹ năng điều tra tội phạm rất phức tạp, cần phải quan sát tỉ mỉ, có nhiều dữ liệu và kinh nghiệm thì mới có thể thành thạo được.

Chuyên gia thành thạo loại kỹ năng này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, xách theo cặp đi vào trong văn phòng, trông thấy Hàn Bân đang ngẩn người thì nói:

“Tiểu Hàn, đã quen với đội điều tra tội phạm số ba của chúng ta chưa?”

Hàn Bân quay đầu lại nhìn, đó là tổ trưởng tổ hai của phòng điều tra tội phạm số ba – Tằng Bình.

“Tốt lắm ạ.” Hàn Bân nói.

“Đến đội điều tra của chúng ta về sau chắc sẽ bận rộn đấy.” Tằng Bình nói.

“Tôi đã chuẩn bị rồi.” Hàn Bân đáp.

Ngày trước, Hàn Bân là dân cảnh ở sở đồn công an, mới được chuyển đến đội điều tra không lâu.

“Ngành cảnh sát này, còn trể pải làm cảnh sát điều tra, mặc dù khổ cực một chút nhưng có nhiều cơ hội lập công, về sau con đường thăng tiến mới rộng mở.” Tằng Bình nói chuyện với giọng điệu người từng trải.

“Vâng, về sau tôi nhất định sẽ đi theo đội trưởng Tằng, học tập thật tốt.” Hàn Bân đáp.

Tằng Bình còn kiêm nhiệm chức đội phó của đội điều tra số ba.

“Cộc cộc cộc…..” Tiếng bước chân vang lên.

Một nữ cảnh sát mới hơn hai mươi tuổi bước nhanh tới: “Đội trưởng Tằng, xưởng bia Cầm Đảo xảy ra một vụ trộm!”

Nữ cảnh sát cắt tóc ngắn, gương mặt thanh tú, dáng người cao gầy, cử chỉ giàu kinh nghiệm, cô chính là Điền Lệ của tổ hai.

“Có người bị thương không?”

“Không có.”

“Tài sản bị tổn thất bao nhiêu?”

“Khoảng hơn một triệu tệ.”

“Lên gọi Lý Huy đi đến hiện trường.” Tằng Bình nói.

“Vâng.”

……

Bia Cầm Đảo là hãng bia có tiếng nhất trong nước, đây cũng là một trong những ngành chủ chốt ở Cầm Đảo, có rất nhiều xưởng bia ở thành phố Cẩm Đảo.

Nửa tiếng sau, người của tổ hai đã đến xưởng bia ở vùng ngoại ô.

Đây chỉ là một xưởng chi nhánh, quy mô cũng không quá lớn, lúc này xung quanh xưởng đã được căng dây cảnh báo, các đồng chí ở đồn cảnh sát cũng đang duy trì an ninh.

Sau khi chào hỏi, Tằng Bình trực tiếp dẫn ba người vào trong xưởng.

“Mùi hương này thật khiến người ta mê say.” Lý Huy hít một hơi thật sâu.

“Anh đúng là tham lam, để đội trưởng Trịnh thấy được, chắc chắn sẽ khiến anh tan nát cõi lòng.” Hàn Bân nói.

Đội trưởng đội điều tra số ba là Trịnh Khải Toàn.

Vẻ mặt Lý Huy đầy khinh bỉ, hai người là bạn học cùng tốt nghiệp học viện cảnh sát, ai mà chẳng biết là ai?

“Muốn uống bia à, không vấn đề gì, phá án rồi uống đủ.” Tằng Bình nói.

Hai người Hàn Bân nhếch mép cũng không nói nữa, ai làm cảnh sát cũng đều biết hàm ý của câu này, chưa phá được án, hai người các cậu im lặng đi.

Tằng Bình đi đến bên cạnh một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt chữ điền, chào hỏi: “Lưu Sở.”

“Đội trưởng Tằng, cậu đến rồi à.” Lưu Sở cười nói.

“Tình hình cụ thể như thế nào?” Tằng Bình hỏi.

“5h sáng, đồn công an nhận được điện thoại của bảo vệ Chu Kiến Quốc, nói một vụ trộm cắp xảy ra ở xưởng bia Cầm Đảo, chúng ta bèn phái người đến đây, phát hiện cửa toà văn phòng cùng cửa phòng tài vụ ở tầng hai bị phá hỏng, két sắt cũng bị cậy phá, mất số lượng lớn nên trình báo.” Lưu Sở nói.

“Có người chứng kiến không?”

“Không có.”

“Buổi tối, là Chu Kiến Quốc trực ban à?” Hàn Bân hỏi.

“Đúng vậy, chỉ là ông ta cũng không phát hiện có điều gì bất thường.” Lưu Sở nói.

“Điền Lệ, cô đi kiểm tra giám sát trong nhà máy. Lý Huy, cậu đi hỏi thăm các nhân công, xem có thêm manh mối nào khác không. Hàn Bân đi theo tôi đến phòng tài vụ.” Tằng Bình phân công.

“Vâng.”

…….

Cửa của toà văn phòng làm bằng thuỷ tinh rất dễ bị phá, chỉ cần phá vỡ kính gần ổ khoá là mở được cửa, nhân viên kỹ thuật đang chụp ảnh làm bằng chứng.

“Có dấu vân tay không?” Hàn Bân hỏi.

Nhân viên kỹ thuật lắc đầu: “Trước mắt vẫn chưa thu thập được gì, có lẽ đã đeo găng tay trong khi gây án rồi.”

Hàn Bân gật đầu, đeo bao giày vào, vừa quan sát vừa đi lên phòng tài vụ ở tầng hai.

Cửa phòng tài vụ có camera giám sát nhưng đã bị phá rồi.

Cửa phòng tài vụ bị cạy ra, trong phòng không lớn, chỉ mười mấy mét vuông, góc phòng có đặt một cái két sắt, két sắt bị mở bên trong có đặt môt xấp tài liệu, không có đồ vật nào giá trị, bên cạnh còn có một chiếc xà beng.

Hàn Bân đeo bao tay, cầm xà beng lên quan sát: “Là xà beng thông thường, không có điểm gì nổi bật.”

Tằng Bình lắc đầu: “Thứ này trên công trường có đầy.”

Tằng Bình ngồi xổm xuống, quan sát bên cạnh két sắt: “Trên chiếc két sắt này có rất nhiều vết cạy, có lẽ tốn không ít thời gian, giống như người mới học việc.”

“Để cạy két sắt chắc gây tiếng động không nhỏ, sao Chu Kiến Quốc lại không phát hiện ra?” Hàn Bân nói.

“Chốc nữa, đi gặp ông ta.” Tằng Bình nói.

……..

Trong phòng bảo vệ của nhà máy.

Tằng Bình và Hàn Bân đi đến phòng bảo vệ, đứng ở cửa quan sát.

Phòng bảo vệ không lớn, kê một chiếc bàn, một cái giường, một cái tủ và một số vật dụng linh tinh, một ông lão khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi ở đầu giường.

Nhìn thấy hai người đi vào cửa phòng bảo vệ, Chu Kiến Quốc vội vã đứng dậy: “Đồng chí cảnh sát.”

Tằng Bình khẽ gật đầu, vừa mới đi vào phòng, dưới chân đã vang lên tiếng cót két.

Giẫm phải một ít vỏ lạc.

“Thật ngại quá, còn chưa kịp quét dọn.” Chu Kiến Quốc nói.

Tằng Bình nhăn mũi, ngửi thấy mùi rượu: “Chỗ lạc này mà đi cùng với rượu thì đứng là tuyệt phối.”

Hàn Bân hiểu ý, tìm quanh phòng, tìm thấy non nửa bình rượu xái dưới gầm giường.

“Chắc tối qua uống không ít đâu nhỉ.” Hàn Bân quơ quơ bình rượu.

“Không nhiều, không nhiều.” Chu Kiến Quốc nhếch mép.

“Lão Chu này, ông uống rượu trắng trong xưởng bia, không đúng chuẩn nha.” Tằng Bình nói.

“Khi tôi con trẻ, cũng thích uống bia, nhưng bây giờ có tuổi rồi, không chịu nổi đi tiểu đêm.” Chu Kiến Quốc nói.

“Đêm qua ông không nghe thấy tiếng động gì sao?” Tằng Bình nói.

“Không thấy, sáng sớm tôi dậy đi tiểu mới phát hiện cửa toà làm việc bị phá.” Chu Kiến Quốc nói.

“Ông làm ở đây bao nhiêu năm rồi?”

“Bảy tám năm rồi.”

“Ngày trước có xảy ra chuyện gì không?”

“Không có.”

“Nếu nhớ ra được manh mối gì nhớ phải liên lạc với chúng tôi.” Hàn Bân nói.

“Vâng.”

Nói chuyện một hồi cũng không thu được manh mỗi nào có ích, Tằng Bình với Hàn Bân bèn rời khỏi phòng bảo vệ.

“Đội trưởng Tằng, anh thấy bảo vệ có đáng nghi không?” Hàn Bân hỏi.

“Phòng bảo vệ cách toà văn phòng khoảng gần trăm mét, Chu Kiến Quốc lớn tuổi, thính lực cũng kém đi, lại uống thêm chút rượu, nhất định sẽ làm lỡ việc.” Tằng Bình hơi ngừng lại rồi nói tiếp:

“Đương nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán, không thể loại bỏ hoàn toàn hiềm nghi về ông ta.”

“Cái ông Chu Kiến Quốc này đúng là vô trách nhiệm.” Hàn Bân lắc đầu.

“Ông ta tuổi tác cũng lớn, một tháng kiếm được hai nghìn tệ, trông cửa thì còn được, còn trông đợi ông ta bắt trộm nữa à?” Dáng vẻ Tằng Bình giống như thấy nhưng không thể trách.

Điền Lệ đi tới, nói: “Đội trưởng Tằng, trong xưởng tổng cộng có năm nơi đặt giám sát, cổng xưởng, bãi đỗ xe, nhà xưởng có ba nơi giám sát, nhưng không quay lại được kẻ tình nghi, camera ở trước cửa toà văn phòng và cửa phòng tài vụ đều bị phá.”

“Trong toà văn phòng, những phòn khác có dấu vết bị trộm cắp không?” Tằng Bình hỏi.

“Không có.”

“Kẻ tình nghi này biết được vị trí của camera, hơn nữa còn đi thẳng đến phòng tài vụ, có lẽ là người thông thạo địa hình, liệu có phải là nhân viên nội bộ làm ra không?” Hàn Bân suy đoán.

“Đội trưởng Tằng, nơi này phát hiện một số dấu chân.” Lý Huy đứng gần tường vây mà hô to.

Nhóm người đi đến gần tường vây, nơi này là một mảnh đất trống, trước kia có trồng chút hoa cỏ nhưng bây giờ đã bị bỏ hoang.

Trên đất bùn có thể thấy một nhóm dấu chân, đi ra từ phía tường vây.

“Lý Huy, cậu cảm thấy nhóm dấu chân này là của nghi phạm sao?” Điền Lệ hỏi.

Lý Huy nhún vai: “Dù sao thì tôi cũng không trèo tường để đi vào.”

Điền Lệ đảo mắt xem thường.

“Máy theo dõi ở cổng lớn không phát hiện ra kẻ tình nghi, hẳn là đối phương đã trèo tường để vào.” Hàn Bân nói.

Download APP, continue reading

Chapters

45