Chapter 12 Ôm cây đợi thỏ

by Đinh Đinh 21:21,Dec 22,2021
"Kẻ bắt cóc nói gì?" Hàn Bân nói.

"Buổi tối tám giờ, hãy đến Taylor Plaza để gửi tiền chuộc, chỉ có một mình mẹ của Tào Thiên Hữu được phép đến một mình, bằng không, nếu có mặt những người khác, đừng mong gặp lại đứa bé nữa." Tào Hoa lộ ra vẻ lo lắng:

"Còn gửi một bức ảnh của Thiên Hữu tới, thằng bé bị trói chặt, miệng bị chặn và có vết máu trên người."

"Đồng chí cảnh sát, Thiên Hữu không phải tự biên tự diễn, mà thằng bé thật sự là bị bắt cóc." Tào Hoa hét lên.

"Anh Tào, đừng kích động." Tằng Bình an ủi: "Tào Thiên Hữu có thể làm giả cảnh bắt cóc, cũng có thể làm giả cảnh bị trói."

"Chỉ dựa vào một dấu chân, các người nói rằng con trai tôi tự biên tự diễn. Nếu con trai tôi xảy ra chuyện, cảnh sát các người có thể chịu trách nhiệm không?" Tào Hoa chất vấn.

"Anh Tào, để chúng tôi xử lý điều tra. Nhiệm vụ chính của anh bây giờ là liên hệ với mẹ của đứa trẻ." Triệu Anh nói.

"Tôi tin rằng Thiên Hữu chắc chắn đã bị bắt cóc. Nó là đứa con duy nhất của tôi và là mọi thứ đối với tôi. Tôi hy vọng cảnh sát có thể xem xét ý kiến của tôi một cách nghiêm túc." TàoHoa nói xong.

Tằng Bình cầm điện thoại di động nhìn lướt qua bức ảnh: "Từ bối cảnh của bức ảnh, không có manh mối nào. Rất khó phán đoán vị trí của con tin."

"Hàn Bân, cậu chắc chắn Tào Thiên Hữu đã tự tạo dấu chân kia chứ."Triệu Anh muốn xác nhận.

“Chắc chắn.” Hàn Bân nói.

"Chẳng lẽ có người lợi dụng nỗi nhớ mẹ của Tào Thiên Hữu để xúi giục thằng bé sắp xếp hiện trường vụ bắt cóc, sau đó lừa thằng bé thành một vụ bắt cóc thật." Lý Huy phân tích.

"Không thể loại trừ khả năng này." Tằng Bình nói.。

"Không thì cứ dựa theo kế hoạch lúc đầu, đêm nay tôi sẽ đi gửi tiền." Triệu Anh nói.

"Tất cả chúng ta đều biết rằng Tào Thiên Hữu rất nhớ mẹ của mình. Có lẽ trong điện thoại của Tào Thiên Hữu có ảnh của mẹ cậu ấy. Kẻ bắt cóc hiện đang giữ điện thoại của Tào Thiên Hữu, và có lẽ hắn đã nhìn thấy ảnh của mẹ cậu ấy." Hàn Bân nói.

"Hàn Bân nói đúng, quảng trường Taylor rất thoáng, nhìn từ xa là có thể thấy được". Tằng Bình nói.

"Bịch!" Một tiếng vang lên, cửa phòng ngủ mở ra.

Tào Hoa chạy vào nói: "Đội trưởng Tằng, tôi đã liên hệ với mẹ của đứa trẻ."

"Ở đâu?"

"Thành phố Dương."

Thành phố Dương ở cực nam của Tưung Quốc.

"Chỉ còn hai tiếng nữa là đến thời gian giao tiền chuộc, chắc chắn sẽ không tới kịp." Tằng Bình cau mày.

"Có thể nói với những kẻ bắt cóc là trả tiền chuộc vào ngày mai được không?"

"Chỉ sợ sẽ kinh động đến bọn bắt cóc, làm con tin bị thương."

"Đội trưởng Tằng, tôi có cách để trì hoãn việc trả tiền chuộc, đồng thời phân biệt bản chất của vụ án này." Hàn Bân nói.

"Biện pháp gì?"

"Ta có thể gửi một tin nhắn cho những kẻ bắt cóc, nói rằng mẹ của Tào Thiên Hữu biết được sự việc và vội vã đến thành phố Cầm Đảo, nóng vội nên đã bị tai nạn xe, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện." Hàn Bân nói.

"Phương pháp này tốt, dùng lý do bất khả kháng để trì hoãn việc trả tiền chuộc." Triệu Anh nói.

"Liệu bọn bắt cóc có tin không?"Tào Hoa nói.

"Bảo mẹ của đứa trẻ đến bệnh viện địa phương, lấy một ít máu, quấn một vài miếng băng và nói rằng đang cấp cứu tại bệnh viện thành phố Cầm Đảo, gửi ảnh cho kẻ bắt cóc, không sợ chúng không tin." Hàn Bân nói.

"Hay quá, nếu Tào Thiên Hữu tự biên tự diễn vậy thì cậu bé sẽ nhanh chóng chạy đến bệnh viện ngay khi biết tin.” Lý Huy nói.

"Nếu cậu nhóc không đến, điều đó chứng tỏ Tào Thiên Hữu có thể đã bị ai đó dụ dỗ và giật dây, lúc đó đây sẽ là một vụ bắt cóc thực sự." Tằng Bình phân tích tình hình.

Tằng Bình gật đầu: "Việc phân biệt bản chất vụ án đối với việc giải cứu con tin vẫn rất quan trọng."

Cao Hoa cân nhắc hồi lâu, cảm thấy đây là cách an toàn nhất.

……

Đã bảy giờ tối.

Bệnh viện thành phố Cầm Đảo.

Một cậu bé mười ba, mười bốn tuổi vội vã chạy vào viện.

Vẻ mặt lo lắng, cậu bé chạy đến quầy lễ tân hỏi: "Chị y tá, em đang tìm người."

Y tá nhìn người nọ cười nói: "Nhóc con, em tìm ai?"

"Tìm mẹ em?"

"Tên của mẹ em là gì?"

"Vương San."

"Chờ một chút, chị sẽ kiểm tra." Cô y tá lật giở cuốn sổ, một lúc sau mới nói: "Ồ, chiều nay quả nhiên có một bệnh nhân tên Vương San bị tai nạn xe đang truyền máu trong khoa."

"Mẹ em ở phòng bệnh nào?"

"Tên em là gì?"

"Tào Thiên Hữu."

“Đi, để cô đưa cháu đến đó.”

"Cám ơn dì."

Dưới sự dẫn dắt của nữ y tá nhiệt tình, Cao Thiên Hữu được đưa đến một gian phòng trên lầu hai, vừa mở cửa phòng, Cao Thiên Hữu vội vàng đi vào.

Có rất nhiều người ở trong phòng, chỉ mình mẹ cậu bé là không có mặt.

Tào Hoa vội vàng chạy tới: "Con trai, con làm ba lo muốn chết."

"Ba, mẹ đâu, mẹ đâu!" Tào Thiên Hữu vội vàng nói.

"Mẹ con không sao, cô ấy ở vùng khác, không về kịp." Cao Hoa nói thật.

"Mẹ không bị tai nạn xe sao?"

"Không, cô ấy vẫn ở nơi khác."

"Ba nói dối, con muốn gặp mẹ, con muốn gặp mẹ!" Tào Thiên Hữu bật khóc.

"Được rồi, đừng la lớn. Đây là bệnh viện. Nếu có gì muốn nói, về đồn rồi nói tiếp." Gương mặt của Triệu Triệu cực khó coi.

"Mấy người là cảnh sát sao?” Tào Thiên Hữu nói.

"Tào Thiên Hữu, cô biết cháu rất nhớ mẹ, nhưng không thể dùng cách này."Triệu Anh cau có mắng:

"Cháu đây là đang lãng phí lực lượng cảnh sát. Khi chúng ta tới giải cứu cháu, chúng ta sẽ trì hoãn các vụ án khác, để cho kẻ xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hại thêm biết bao người."

Cao Thiên Hữu cúi đầu nói: "Xin lỗi các cô chú cảnh sát, cháu không cố ý lừa gạt mọi người, cháu cũng bảo ba không được gọi cảnh sát."

"Cao Hoa, trong chuyện này, người làm ba như anh có trách nhiệm rất lớn." Tằng Bình nói.。

"Xin lỗi, tôi quá nóng nảy."

"Anh gọi báo cảnh sát là đúng, nhưng không nên để đứa trẻ không được gặp mẹ. Tôi không muốn tình trạng này tái diễn.” Tằng Bình cảnh báo.

"Vâng vâng, tôi biết mình sai rồi, sau này tôi sẽ sửa."

"Đi thôi, về cục làm biên bản."

……

Sau khi đến đồn cảnh sát và hoàn thành biên bản.

Ba con họ Tào được đi về.

Đã lâu bận bịu cả ngày vì một vụ ô long án khiến mọi người có chút phiền muộn.

Một số cảnh sát tham gia vụ án đã thay nhau lên sàn để khuyên nhủ hai cha con.

Giáo dục kéo dài hơn hai giờ.

Tào Huy miệng rộng nói liên tiếp nửa tiếng, nước miếng tinh tuý phun hết lên mặt của cha con họ Tào.

Giáo dục xong thì đã mười một giờ tối.

Ba con nhà Tào Hoa bị răn dạy như học sinh tiểu học, ngồi ngay ngắn rồi còn luôn miệng cam đoan về sau không dám báo án giả lên đồn cảnh sát nữa.

Hàn Bân cũng nói mấy câu bèn tìm cớ rồi chuồn về nhà.

Tinh tinh!

Đúng lúc này, âm thanh của huy hiệu cảnh sát vang lên.

"Cảnh sát 577533, đã kịp thời phát hiện ra sự bất thường của vụ án, cung cấp manh mối quan trọng để phá án, đồng thời tiết kiệm được nguồn lực cho cảnh sát."

"Kỹ năng giám định dấu chân, thành thạo +2; giá trị công huân +2"

Tâm trạng Hàn Bân cực kỳ tốt, mặc dù vụ án là giả nhưng vân được thưởng điểm thành thạo và giá trị công huân.

Một ngày này của hắn xem ra cũng khá quý báu đấy chứ.

Download APP, continue reading

Chapters

45