Chapter 2 Học bá

by Đinh Đinh 21:10,Dec 22,2021
“Hàn Bân, cậu ngồi xổm dưới đất quan sát lâu như vậy, hay là có suy nghĩ gì về dấu chân này?” Lý Huy nói.

Hia người là bạn học ở học viện cảnh sát, quen biết đã nhiều năm, quan hệ cũng không tệ.

Hàn Bân biết đối phương có tật xấu tiện miệng nên không thèm nhìn.

“Dấu chân này, chắc là của kẻ tình nghi để lại.” Hàn Bân nói.

“Ồ, nói suy luận của cậu đi.” Tằng Bình nói.

“Dấu chân này không được che đậy, hẳn là mới được lưu lại, thẳng một mạch đến chỗ tường vây, dưới chân tường còn có dấu chân rất sâu, có lẽ là do vượt tường đạp lên.” Hàn Bân nói.

“Những nơi khác đều được lát gạch, nhảy xuống từ nơi này có thể giảm xóc.” Tằng Bình gật đầu.

Hàn Bân chỉ vào dấu giày, nói tiếp:

“Giày cỡ 42, giày Giải Phóng đế cao su, hoạ tiết ngoằn ngoèo, hoa văn kín miệng, đối xứng, gót giày có lỗ truyền nhiệt.”

“Có rất nhiều công nhân thích sử dụng loại giày Giải Phóng này, rất khó dùng giày tìm người.” Lý Huy nói.

“Những manh mối do dấu giày để lại còn nhiều hơn mấy điều này.” Hàn Bân nói.

“Còn manh mối gì?” Lý Huy hỏi.

“Tôi đoán, kẻ tình nghi là nam, khoảng 42 tuổi, cao khoảng 1m74, lưng hơi còng.” Hàn Bân nói.

“Sao cậu biết?” Điền Lệ nói.

Hàn Bân chỉ vào dấu chân trên mặt đất.

“Chỉ bằng mấy dấu chân có thể biết được nhiều vậy sao?” Lý Huy có phần không tin.

“Hàn Bân, cậu hiểu về giám định dấu chân à?” Tằng Bình nói.

“Biết một chút.” Hàn Bân gật đầu, giải thích: “Chiều dài chân và chiều cao của con người có tỉ lệ nhất định, biết được chiều dài của dấu chân có thể phỏng đoán được chiều cao.”

“Vậy còn tuổi tác? Cũng có thể biết thông qua dấu chân sao?” Điền Lệ nói.

“Phán đoán độ tuổi thì phức tạp hơn một chút, phải tiến hành phân tích toàn diện về dáng bàn chân, đặc điểm sải chân, đặc điểm dáng đi, còn bao gồm cả góc bước, chiều rộng và dài của bước, độ nâng chân, vết lõm, dấu nâng, dấu đạp, dấu giẫm, dấu móc….” Hàn Bân xuất khẩu thành văn, dường như những kiến thức này đã ghi tạc vào đầu hắn.

“Hàn Bân, cậu xả ra một đống như thế, khiến tôi rối cả lên, có thể nói đơn giản chút được không.” Lý Huy nói.

“Phương pháp phán đoán đơn giản nhất thường thấy là phán đoán vết lõm, vết lõm này có mối quan hệ mật thiết tới giới tính, tuổi tác, chiều cao, vóc dáng, tuổi càng nhỏ, lực càng dồn về phía trước, tuổi càng cao, lực càng dồn về sau và hướng ra ngoài.” Hàn Bân nói xong thì ngồi xổm xuống:

“Cậu xem dấu chân này, lực đè từ trước ra sau, đằng trước nhẹ sau lại nặng, trong nhẹ ngoài nặng, vùng gót đè nặng và rõ ràng, thường có vết trầy, theo kinh nghiệm phán đoán của tôi, sẽ khoảng 42 tuổi.”

“Vậy làm sao cậu biết lưng nghi phạm bị còng?” Điền lệ truy hỏi.

“Điều này có liên quan đến đặc điểm sinh lý của cơ thể con người, cũng như cấu tạo xương và khớp bàn chân, đứng thẳng, quan sát từ bên cạnh, từ cổ xuống đến vai, đường cong của xương sống phải nằm trong phạm vi cho phép, một khi vượt qua phạm vi thông thường thì là lưng còng, trọng tâm bàn chân và tư thế đi đều sẽ bị ảnh hưởng.” Hàn Bân nói.

“Từ vết chân kia sao có thể nhìn ra được?” Lý Huy hỏi.

“Chủ yếu dựa theo phân tích quan hệ giữa giao điểm của tuyến hư điểm (điểm sau) và tuyến trung tâm của dấu chân, trên điểm sau của đường trung tâm, với cơ thể của người bình thường, hướng về trong là người lưng thẳng, hướng ra ngoài là người lưng cong, càng hướng ra ngoài lưng sẽ càng cong.” Dáng vẻ Hàn Bân như một học bá thực thụ.

“Vì sao lại gọi là giao điểm của tuyến hư điểm?” Lý Huy mơ hồ hỏi.

“Hàn Bân, cậu chuyên nghiệp quá đấy, học ở đâu vậy?” Điền Lệ hỏi.

Tin hay không là một chuyện, nghe hết đống thuật ngữ này đều cảm thấy quá đỉnh.

“Gần đây tôi có đọc qua một số tư liệu về giám định dấu chân, có một số điều tâm đắc.” Hàn Bân trả lời có lệ.

Tằng Bình hơi lắc đầu, giám định dấu chân là một môn vô cùng phức tạp, hiện vẫn chưa có sách học tập có hệ thống, hơn nữa còn cần quan sát tỉ mỉ, cần một lượng lớn số liệu, kinh nghiệm, nếu học dễ đến vậy, hắn đã học từ lâu rồi.

Đừng nói là đội điều tra bọn họ, thậm chí cả cục công an Cầm Đảo này cũng không có được mấy người hiểu được kỹ năng này.

Một người trẻ như cậu, mới đọc chút tài tư liệu đã dám nói là tâm đắc?

Nói giỡn.

“Đội trưởng Tằng sáng suốt, thằng nhóc Hàn Bân này trẻ người non dạ không đáng tin, anh nghe thì được chứ đừng tin.”

Lý Huy cười ha hả, nhìn thì giống như đang phá hoại thực chất đang bao biện giúp Hàn Bân.

Cung cấp manh mối giả tạo sai lầm, có thể sẽ phải chịu trách nhiệm.

“Phân tích của Hàn Bân, cùng phỏng đoán chiều cao, độ tuổi và lưng cong của nghi phạm tạm thời sẽ chưa xếp vào manh mối điều tra, nhưng có thể tham khảo, nếu gặp người nào có đáp ứng điều kiện thì hỏi han một chút.” Tằng Bình lên tiếng.

“Khụ…” Hàn Bân ho nhẹ một cái, đây là lần đầu tiên hắn dùng kỹ năng của huy hiệu cảnh sát tương lai, có đáng tin hay không trong lòng hắn cũng không dám chắc.

Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông trung niên vội vàng đi tới: “Chào đội trưởng Tằng, tôi là giám đốc xưởng bia Cầm Đảo, Ngô Minh Dũng.”

“Giám đốc Ngô, tôi đang muốn hỏi ông một chút việc đây.” Tằng Bình nói.

Ngô Minh Dũng đưa một điếu thuốc qua: “Mời anh nói.”

“Thuốc thì miễn đi, đừng phá hỏng hiện trường.”

“Đúng đúng.”

“Giám đốc Ngô, cụ thể số tiền mà các ông bị mất là bao nhiều?” Tằng Bình hỏi.

“Một chi phiếu 80 vạn và hơn 30 vạn tiền mặt.”

“Xưởng của các ông có bao nhiêu người?”

“Hơn hai trăm người.” Ngô Minh Dũng sửng sốt: “Anh hỏi cái này làm gì vậy?”

“Từ những manh mối trước mắt, nghi phạm là người rất thông thuộc xưởng bia, chúng tôi nghi ngờ hắn là công nhân xưởng bia hoặc đã từng làm ơ xưởng bia.” Tằng Bình đáp.

“Tính lưu động của xưởng mình có lớn không?” Hàn Bân hỏi.

“Lớn, mới năm nay đã rời đi liên tục mười mấy người, đề là nhân viên tạm thời.”

“Tổng cộng hơn hai trăm công nhân, cộng với những người đã rời đi, sắp xếp điều tra rất khó.” Điền Lệ lên tiếng.

Tằng Bình cau mày, tình hình này hơi khó, nếu kéo dài thời gian, nghi phạm sẽ xử lý hết tiền mặt, công cụ và giày, làm thiếu chứng cứ, không thể định tội được.

“Giám đốc Ngô, xưởng ông có người nào lưng còng không?” Hàn Bân hỏi.

Giám đốc Ngô lập tức trả lời: “Có.”

“Sao ông lại nhớ rõ như vậy?”

“Tuần trước, có một nam nhân công từ chức, vì có biểu hiện của gù lưng.” Ngô Minh Dũng đáp.

“Người kia bao nhiêu tuổi rồi?”

“Có vẻ đã ngoài bốn mươi rồi.”

“Cao bao nhiêu?”

“Sấp xỉ tôi, khoảng 1m74.” Ngô Minh Dũng là dấu.

Lập tức, xung quanh đều trở nên im ắng.

Nam, lưng gù, 42 tuổi, cao 1m74, có phải ngoại hình nghi phạm thông qua giám định dấu chân của Hàn Bân ban nãy?

Tằng Bình, Điền Lệ, Lý Huy, cả ba người đều sửng sốt.

Tuyệt quá!

“Đội trưởng Tằng, tôi đề nghị, lấy người này làm đối tượng điều tra trọng tâm.” Hàn Bân nghiêm mặt nói.

“Được.” Tằng Bình đáp một tiếng: “Giám đốc Ngô, ông có biết họ tên, địa chỉ của người này không?”

“Ây da, chuyện này thì tôi không nhớ, có thể đi phòng nhân sự kiểm tra.”

“Tôi muốn tất cả các tư liệu về hắn, càng chi tiết càng tốt.” Tằng Bình nói.

“Tôi đi luôn đây.” Ngô Minh Dũng lại vội vã rời đi.

“Được đấy nhỉ Hàn Bân, đợi khi nào bắt được nghi phạm, tôi sẽ ghi công đầu cho cậu.” Tằng Binh vươn tay, vỗ vỗ vào vai hắn.

“Đây đều là công lao của mọi người,” Hàn Bân cười đáp.

“Thằng nhóc này đỉnh đấy, nhờ vào một dấu chân mà xác định được đặc điểm hình dáng của nghi phạm, sau này cần gì camera giám sát nữa, có cậu là đủ rồi.” Lý Huy trêu ghẹo.

Lý Huy cũng có chút buồn bực, mới ít lâu không gặp mà thằng nhóc này đã lợi hại như vậy rồi.

Hàn Bân cũng phấn khởi, kiến thức giám định dấu chân mà huy hiệu cảnh sát tương lai đem lại là đúng, lần này bản thân kiếm được món hời rồi.

“Đinh đông, lần đầu tiên sử dụng kỹ năng giám định dấu chân trong vụ án, độ thông thao kỹ năng +1, +2 điểm thành tích.” Tiếng thông báo của huy hiệu lại vang lên trong đầu Hàn Bân.

“Điểm thành tích có nghĩ gì?” Hàn Bân hỏi.

“Điểm thành tích có thể đổi được kỹ năng mới!”

Download APP, continue reading

Chapters

45