Chapter 17 Chân tướng

by Đinh Đinh 22:42,Dec 22,2021
Vương Kiệt hít sâu một hơi, cúi đầu tiến về phía trước.
Hàn Bân duỗi tay ra chặn đối phương lại, nói: “Đồng chí, chúng tôi ở bên Cục công an, có vụ án cần cậu hỗ trợ điều tra.”
“Đồng chí cảnh sát, là vụ án gì vậy?” Vương Kiệt nói
“Phòng tài vụ lầu 4 bệnh viện bị cướp, cậu biết không?” Hàn Bân nói.
“Có nghe người khác nói vài câu, nhưng không rõ lắm.” Vương Kiệt nói.
“Buổi chiều từ 3 giờ rưỡi đến 5 giờ 20 phút cậu đang ở đâu?” Lý Huy nói.
“Mẹ vợ tôi nằm viện, tôi ở lại chăm sóc bà ấy.”
“Cụ thể là ở đâu?”
“Tôi cũng không nhớ rõ.” Vương Kiệt nói.
“Trong túi đựng gì vậy?” Hàn Bân nói.
“Quần áo dơ, định mang về nhà giặt.”
“Quần áo nhiều đến vậy à? Làm biến dạng túi rồi.” Hàn Bân nói.
“Còn có mấy cái văn kiện, tương đối nhiều, tôi lấy về tăng ca.” Vương Kiệt nói cho có lệ.
“Mở túi ra, chúng tôi muốn điều tra một chút.” Hàn Bân nói.
“Đồng chí cảnh sát, các người có lệnh khám xét không? Vương Kiệt hỏi ngược lại.
“Trong quy định của “quy định tố tụng hình sự” vào thời điểm bắt được nghi phạm, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, không có lệnh khám xét vẫn có quyền khám xét điều tra.” Hàn Bân nói.
“Tôi không có phản kháng, vẫn luôn phối hợp cùng các người, không tính là tình huống khẩn cấp.” Vương Kiệt nói.
“Tôi nghi ngờ, cậu mang theo vũ khí, sẽ gây nguy hiểm cho người dân, đây chính là tình huống khẩn cấp.” Hàn Bân nói.
“Các người không thể làm vậy với tôi, tôi trong sạch, không làm gì cả.” Vương Kiệt nói.
“Chúng tôi xét túi chính là để trả lại sự trong sạch cho cậu, mở túi ra.” Hàn Bân nói.
Trên trán Vương Kiệt đã đổ đầy mồ hôi, tay cũng run nhè nhẹ.
Lý Huy duỗi tay giành lấy chiếc túi, trực tiếp mở ra, bên trong có vài bộ quần áo của nữ, còn có một cái balo màu đen, giống với của nghi phạm trong video.
Lý Huy mở balo đó ra, bên trong có một bọc tiền màu đỏ, còn có áo blouse trắng, kính râm cùng khẩu trang. Ngoài ra còn có một con dao nhỏ, dưới đuôi còn dính vết máu.
“Đây là văn kiện của cậu?” Tằng Bình hừ lạnh một tiếng, “Bắt hắn lại!”
Vương Kiệt không có phản kháng, tùy ý để Hàn Bân cùng Lý Huy bắt đi.
“Các người làm gì vậy? Dựa vào đâu mà bắt chồng tôi!” Tiểu Phương nghe được động tĩnh bèn chạy từ trong phòng ra.
“Chúng tôi nghi ngờ chồng cô có liên quan đến một vụ cướp.” Hàn Bân nói.
“Không thể nào, chồng tôi không phải là người như vậy.” Tiểu Phương hô lớn.
“Vậy đây là gì?” Lý Huy đem balo tiền mặt cùng con dao đưa ra.
“Này...sao có thể...” Tiểu Phương lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
“Tiểu Phương, thực xin lỗi, anh không lấy được tiền giúp mẹ em chữa bệnh.” Vương Kiệt nói.
“Kiệt, anh...sao lại ngốc nghếch như vậy!” Tiểu Phương khóc lớn.
......
Trong xe cảnh sát.
“ha...” Lý Huy thở dài nhẹ nhõm, “Thiếu chút nữa là để hắn chạy thoát rồi.”
“Ai, nếu chúng ta chậm một bước, hắn đã có thể mang tiền và công cụ gây án đi rồi, lấy lí do chính đáng rời khỏi bệnh viện, đến lúc đó, muốn truy ra hắn cũng rất khó.” Điền Lệ đáp.
“Hàn Bân, may mà có cậu đưa ra phương hướng điều tra mới, nếu không liền để Vương Kiệt thoát được rồi.” Tằng Bình duỗi tay, vỗ vỗ vai Hàn Bân.
“Đều là công lao của mọi người, tôi chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.” Hàn Bân cười nói.
“Loại dệt hoa trên gấm này, tôi rất thích, sau này dệt càng nhiều càng tốt.” Tằng Bình cười nói.
“Đội trưởng Tằng, anh cũng mau khen tôi đi, tôi có bệnh nhưng vẫn làm việc đấy.” Lý Huy đáp.
“Đúng rồi, bệnh của nhóc con cậu sao rồi?” Tằng Bình quan tâm hỏi.
“Còn chưa kịp khám thì đã có vụ án rồi.” Lý Huy nhún vai.
“Nhóc con cậu bệnh gì, vừa lúc tôi có người quen tại bệnh viện, muốn tôi giới thiệu bác sĩ cho cậu không?” Tằng Bình nói.
“Không cần, không cần.” Lý Huy vội xua tay.
“Thần bí đến vậy sao? Ngay cả đội trưởng Tằng hỏi cậu cũng không nói.” Điền Lệ đáp.
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.” Lý Huy cười mỉa nói.
“Ha ha.” Hàn Bân cười nói, “Kỳ thật, muốn biết Lý Huy bị bệnh gì cũng không khó.”
“Cậu biết à?” Điền Lệ đáp.
“Nhìn năng lực của cậu, cho rằng mình là Holmes à?” Lý Huy hừ nhẹ nói, việc bị trĩ hắn không có nói với ai cả.
“Phòng ở lầu 4 không có nhiều lắm, đều là phòng bệnh tương đối riêng tư, hầu hết là bệnh phụ khoa, trong đó có cả trĩ sang.” Hàn Bân nói.
Cái miệng rộng của Lý Huy thường ngày tổn thương không ít người, có cơ hội chỉnh hắn, Hàn Bân tất nhiên không bỏ qua.
“Nga.” Điền Lệ kéo dài thanh âm, lộ ra vẻ mặt thì ra là thế.
Mặt Lý Huy ửng đỏ, liền trừng mắt nhìn Hàn Bân, sau đó ngửa đầu nhìn lên trần xe, không nói lời nào.
“Có gì mà ngượng ngùng, một nam nhân mạnh mẽ, trĩ sang chỉ là chuyện nhỏ.” Tằng Bình cười nói.
......
Tại phân cục Cầm Đảo.
Vừa mới về lại văn phòng, Triệu Minh liền ra đón, nói: “Đội trưởng Tằng, điều tra thế nào rồi?”
“Đã bắt được bọn cướp, uống nước nghỉ ngơi một chút, lát sẽ thẩm vấn lại.” Tằng Bình nói.
“Triệu Minh, nghe nói cậu cũng bắt được nghi phạm, thế nào?” Lý Huy đáp.
Triệu Minh lắc đầu, “Bân ca nói đúng, tên nhóc này có tiền án, đoán chừng cũng có liên quan đến vụ án lần này.”
“Bân tử, không tồi nha, gần đây phá án, ngày càng thuận tay, đúng là có vài phần kế thừa từ tôi.” Lý Huy mèo khen mèo dài đuôi nói.
Hàn Bân trợn trắng mắt, quyết định làm lơ hắn.
“Hàn Bân, Lý Huy, hai người các cậu nghỉ ngơi chút đi, lát đi thẩm vấn hắn.” Tằng Bình nói.
“Được.”
.....
Trong phòng thẩm vấn
Hàn Bân cùng Lý Huy ngồi ở trước bàn thẩm vấn, đối diện với nghi phạm.
“Tên họ, tuổi, quê quán...”
“Vương Kiệt, 42 tuổi, Kỳ Châu....”
“Chiều này, từ 4 giờ đến 4 giờ 15 phút, anh ở đâu?”
“Bệnh viện.” Vương Kiệt nói.
“Đang làm gì?”
“Không nhớ rõ.”
“Vương Kiệt, anh phải thẳng thắn, mới mong sớm có ngày nhìn thấy mặt người thân.” Hàn Bân nói.
Vương Kiệt nhắm mắt lại, thần sắc thay đổi, một lúc sau mới mở to mắt nói, “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
“Chiều nay, phòng tài vụ lầu 4 bị cướp, có phải là do anh làm không?” Hàn Bân nói.
“Là tôi làm.”
“Làm như thế nào?”
“Tôi núp ở cầu thang, thấy người ở phòng tài vụ đi ngang qua, liền bắt cóc cô ta, ép cô ta dẫn tôi vào phòng tài vụ.” Vương Kiệt nói.
“Cậu có đồng lõa không?”
“Không có, chỉ có mình tôi.”
“Nạn nhân làm sao mà bị thương?”
“Sau khi cướp xong, tôi sợ cô ta sẽ kêu loạn lên, nên mới nắm lấy đuôi dao, đánh cô ta ngất đi.” Hàn Bân nói.
“Bệnh viện là nơi cứu mạng người, vì sao lại ở nơi này, làm ra hành động ác như vậy, lương tâm anh ở đâu?” Lý Huy đáp.
“Cậu nói đúng, bệnh viện là nơi cứu người, nhưng cũng là nơi buôn bán, không có tiền, bọn họ sẽ không khám bệnh cho cậu.” Vương Kiệt nói.
“Cậu cướp tiền ở phòng tài vụ, là để trả tiền thuốc men à?” Hàn Bân hỏi.
“Mẹ vợ tôi cần có tiền để phẫu thuật.” Vương Kiệt nói.
“Làm như vậy đáng không?” Hàn Bân nói.
Vương Kiệt lắc đầu, mắt hơi hồng nói: “Tôi không còn lựa chọn khác.”

Download APP, continue reading

Chapters

45