Chapter 10 Hiện trường

by Đinh Đinh 21:18,Dec 22,2021
Trong phòng bếp.
Hàn Bân rửa nguyên liệu trước sau đó mới thái ra, hắn xử lý tất cả nguyên liệu, khử mùi canh của cá, ướp thịt và cá.
Sau đó hắn bắc nồi lên bếp, đun nóng dầu, làm thịt xào mộc nhĩ trước.
Tiếp theo là cá chép chua ngọt, hải sâm nướng hành và cải trắng ngâm dấm.
Mỗi một món ăn mang ra từ phòng bếp, Hàn Vệ Đông đều sẽ nếm thử.
Ban đầu hắn còn mang thái độ hoài nghi, nhưng vừa ăn thử, sắc mặt liền thay đổi.
“Ôi, thịt xào mộc nhĩ này ăn rất ngon nha.” Hàn Vệ Đông nói.
“Đúng là, sắp nấu ăn ngon hơn cả mẹ rồi.” Vương Tuệ Phương khen.
“Nhóc con này, còn cất giấu một mặt như vậy, đến giờ mới lộ.” Hàn Vệ Đông nói.
Khi cá chép chua ngọt được bưng lên, chỉ cần nhìn tạo hình, nghe thử mùi ngửi mùi đã cảm thấy rất ngon rồi.
“Cũng có vài phần giống với đầu bếp của nhà hàng rồi đấy.” Hàn Vệ Đông cười cười, cầm đũa gắp thử một miếng, nói: “Ôi,em ăn thử đi, nước sốt này rất vừa miệng.”
“Như thế nào, tài nấu ăn của con trai mình có phải hơn em rồi không?” Hàn Vệ Đông cười nói.
Món cá chép chua ngọt này, làm tương đối khó lại tốn dầu nên ở nhà Vương Tuệ Phương rất ít khi làm.
“Cũng đừng nói gì quá sớm, nhìn món tiếp theo đi, hải sâm mà không xử lý tốt thì mùi tanh rất nồng.” Vương Tuệ Phương không phục nói.
Bà cả đời làm cơm, cũng không muốn bị cho là kém hơn với lần đầu tiên con trai xuống bếp.
Tuy là lần đầu tiên Hàn Bân nấu ăn, nhưng lại rất thành thục.
Khi làm hải sản, mùi tanh của hải sâm là không điều khó tránh khỏi, đầu tiên cần dùng hành để khử đi mùi tanh, khi cho hành vào phải dùng lửa vừa, để cho mùi thơm của hành dần dần thấm vào dầu, đợi hành vàng liền vớt ra.
Rồi sau đó cho một ít hành lá vào xào chung với hải sâm rồi cho một ít nêm lấy nước cốt là được.
Món hải sâm xào hành được dọn ra, Vương Tuệ Phương ăn một miếng thì không nói gì nữa.
Hàn Vệ Đông ăn một miếng, thần sắc vui vẻ nháy mắt vài cái: “Thế nào?”
“Khụ, cũng không tệ lắm.” Vương Tuệ Phương nói.
“Ha ha” Hàn Vệ Đông cười cười, trong lòng thầm nghĩ, đâu phải chỉ là không tồi, còn có thể mở một cái nhà hàng nhỏ.
Đương nhiên, dù sao đây cũng là lần đầu Hàn Bân nấu ăn, tốc độ làm đồ ăn so với đầu bếp trong tiệm cơm vẫn có ít nhiều chênh lệch.
Cuối cùng, món cải trắng ngâm giấm được bưng lên, cả nhà liền bắt đầu dùng bữa.
“Ba mẹ, đồ ăn như thế nào ?” Lần đầu tiên Hàn Bân nấu ăn, vẫn còn có chút thiếu sót
“Không tồi đặc biệt là món hải sâm xào hành, rất ngon.” Hàn Vệ Đông nói
“Con trai, hay là con đổi nghề đầu bếp đi, thiên phú nấu ăn này, nhất định là được di truyền từ mẹ rồi.” Vương Tuệ Phương nói
“Ha ha……” Hàn Bân cười.
Khả năng nấu ăn này của hắn, là nhờ vào phá án mà có được, không thể uống nước mà không nhớ nguồn.
Hiếm khi cả nhà được ăn cùng nhau một bữa cơm, họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Được cùng ba mẹ ăn cơm, Hàn Bân ăn uống rất ngon miệng, một nhà 3 người ăn sạch đồ ăn ở trên mâm.
Từ góc độ khách quan có thể chứng minh được khả năng nấu ăn của Hàn Bân.
“Leng keng.”
Trong đầu Hàn Bân, âm thanh nhắc nhở của Cảnh Huy vang lên : “Cảnh sát 577533, đồ ăn đạt được sự tán thành của người thân, mức độ thông thạo nấu ăn +3”
“Tôi là một cảnh sát hình sự, học kĩ năng sinh sống hoạt để làm gì ?” Hàn Bân nói.
“Cảnh sát cũng là người, cũng cần kết hơp giữa làm việc và nghỉ ngơi, thì thể xác và tinh thần mới khỏe mạnh, mới có thể phục vụ vì nhân dân.” Cảnh Huy nói.
Hàn Bân ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng rất có lý, nghèo thì chỉ lo được cho mình, phú quý rồi mới lo được cho thiên hạ, sinh hoạt của bản thân ổn định khoa học, thì mới có được một tấm lòng ngay thẳng chính trực, vì nhân dân mà phục vụ.
Sau khi ăn xong, Hàn Bân và bố pha một ấm trà, chuẩn bị uống chút trà để tiêu cơm.
“Đinh đinh đinh...” Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Hàn Bân nhìn qua, là Tằng Bình gọi tới. “Đội trưởng Tằng.”
“Hàn Bân, tên nhóc cậu hôm nay chỉ có thể nghỉ ngơi được nửa ngày thôi.”
“Có vụ án mới sao?” Hàn Bân nói.
“Tôi gửi địa chỉ cho cậu, nhanh tới hiện trường một chuyến.”
“Vâng.”
Thấy hắn tắt điện thoại, Hàn Vệ Đông nhịn không được hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Có vụ án mới.”
“Đi đi, chú ý an toàn.” Hàn Vệ Đông dặn dò.
“Con à, không phải hôm nay con được nghỉ sao, sao lại phải đi rồi?” Vương Tuệ Phương từ phòng bếp đi ra, hỏi.
“Có vụ án mới, con phải qua đó xem thử.”
“Cạch!” Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, Vương Tuệ Phương thở dài: “Nhìn xem, còn bận rộn hơn cả ông nữa.”
“Lúc anh còn trẻ cũng có như vậy đâu.” Hàn Vệ Đông cười nói.
....
Trong tiểu khu Hoa Thúy.
Đây là một chung cư cũ, các tầng xây thấp, ở gần với trung tâm thành phố, dùng làm phòng học, thế nhưng giá nhà cũng không rẻ.
Hiện trường vụ án ở số phòng 201.
Hàn Bân có chút khó hiểu, trước cửa không có dải phân cách, cũng không có cảnh sát đứng canh gác.
Hắn vừa mới đi đến lầu hai, Lý Huy liền ló đầu ra nói: “Bân tử, vào đây.”
“Rốt cuộc là vụ án như nào, sao lại thần bí vậy?”
“Vụ án bắt cóc.” Lý Huy đáp.
Hàn Bân gật gật đầu, đúng vậy, vụ án bắt cóc đều phải im lặng điều tra, tránh làm bọn bắt cóc phát hiện mà làm hại con tin.
Hàn Bân đi giày vào, tiến vào phòng 201.
Trong phòng có khá nhiều người, ngoài Tằng Bình, Điền Lệ, Triệu Minh, còn có người bên đội kĩ thuật đang theo dõi điện thoại.
Một người đàn ông trung niên lạ mặt đang ngồi trên ghế sô pha, trước mặt để chiếc điện thoại di động, bộ dáng nôn nóng, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
“Nạn nhân 13 tuổi, là một học sinh trung học.” Lý Huy chỉ vào người đàn ông xa lạ, nói:
“Người này là bố của nạn nhân Tào Hoa, trưa nay hắn nhận được tin báo, rằng con trai mình bị bắt cóc, hắn vội vàng về nhà, phát hiện cửa nhà mở, bàn ghế trong phòng khách đều đổ lộn xộn, bèn báo cảnh sát.”
“Nơi phát ra tín hiệu điện thoại thì sao?”
“Là điện thoại của nạn nhân.”
“Có manh mối gì của bọn bắt cóc không?” Hàn Bân nói.
“Theo phỏng đoán của chúng tôi, bọn bắt cóc hẳn là nam, cao khoảng 1m8.” Lý Huy đáp.
“Xem được máy giám sát sao?” Hàn Bân hỏi.
“Không có, đây là một chung cư cũ, ngay cả công ty bất động sản cũng không có, camera lại càng không.” Lý Huy đáp.
“Vậy làm sao biết được chiều cao kẻ bắt cóc?” Hàn Bân hỏi.
“Cậu xem, bên cạnh cái bàn, có hai dấu chân.” Điền Lệ đáp.
Hàn Bân quay đầu nhìn lại, cái bàn bên cạnh bị đổ, làm trái cây lăn khắp nơi, có hai dấu chân khác nhau in trên mặt đất. Một dấu chân tương đối rõ ràng, một cái thì có chút mơ hồ.
Lý Huy đi qua, nghiêm mặt nói: “Từ đế giày tới hoa văn, nhìn xem, hẳn là một đôi giày da size 44, từ kích thước chân có thể đoán ra, hắn cao khoảng 1m8.”
Nói xong, Lý Huy buông tay, giống như đang nói, nhìn xem, không phải chỉ mình cậu sẽ giám định dấu chân.
Tôi cũng vậy!
Hàn Bân đi qua, cẩn thận quan sát một chút hai dấu giày, nói: “Có tra được tung tích bọn bắt không?”
“Không có.”
“Các cậu thử đi hỏi xem, tại thời điểm đó, có kẻ nào hình dáng tương tự, cao khoảng mét 8 không?”
“Nữ sẽ chẳng có ai đi loại giày da kiểu này.” Lý Huy nhún vai.
Hàn Bân đứng dậy, lắc đầu nói: “Phương hướng điều tra sai rồi.”
“Sao lại không đúng?”
“Kẻ bắt cóc, không phải cao mét 8, mà là mét 6.” Hàn Bân nói.
“Không có khả năng đó, cậu thử nhìn xem, một người mét 6, sao có thể đi vừa đôi giày da size 44?” Lý Huy nghi ngờ nói.
“Đây là một biện pháp ngụy trang vô cùng vụng về, chân nhỏ di vào đôi giày to.” Hàn Bân nói.
Chân nhỏ đi giày to? Làm sao cậu biết?” Lý Huy đáp.
“Đầu tiên, là vị trí bàn chân của dấu giày, thường thì gót là phần nặng nhất; Thứ hai, ngón chân cái được ép sát vào mép trước của giày, bốn ngón còn lại chịu áp lực khá lớn; Thứ ba, áp lực của gót chân ở mép dưới được thể hiện rất rõ ràng.” Hàn Bân nói.
“Nói như vậy là, phương hướng điều tra của chúng ta, đã sai rồi?” Điền Lệ đáp.
Hàn Bân duỗi tay, vỗ nhẹ lên vai Lý Huy: “Thằng nhóc này, vẫn còn non lắm.”
“Nếu chiều cao của bọn bắt cóc chỉ có một mét 6, cũng không cao hơn so với người bị hại là bao, khả năng bị bắt cóc không lớn, trông giống như bị dụ đi hơn.” Hàn Bân nói.
Tằng Bình nhíu nhíu mày: “Sắp xếp điều tra lại đi.”

Download APP, continue reading

Chapters

45