Chapter 16 Tung tích

by Đinh Đinh 22:41,Dec 22,2021
Bây giờ đã là chín giờ tối.
Lý Huy nhịn không được ngáp một cái, “Mệt chết tôi rồi.”
“Cậu không phải tự xưng mình là cú đêm sao? Chỉ có vậy đã thấy mệt rồi?” Hàn Bân cười nói.
“Bân ca, cậu không biết, bây giờ tôi là người bệnh, yêu cầu được nghỉ ngơi thì sao?” Lý Huy hừ nhẹ nói.
“Lý Huy, cậu bệnh gì, có nặng lắm không?” Điền Lệ quan tâm hỏi.
Lý Huy gãi gãi đầu, nói “Không có vấn đề gì, chỉ là chuyện nhỏ.”
“Kẽo kẹt...” Một tiếng, cửa phòng liền mở ra.
Tằng Bình từ bên ngoài đi vào, nói: “Các cậu vất vả rồi, xem tôi mang gì cho các cậu này.”
“Cà phê, khoai tây, hamburger.” Điền Lệ cười khổ, “Đội trưởng Tằng, ngài muốn đêm nay chúng tôi thức trắng à?”
“Ai nha, cũng đâu còn cách nào khác, vụ án này nghi phạm không để lại quá nhiều manh mối, nếu như kéo dài thời gian, hắn sẽ tiêu huỷ hết tang vật cùng công cụ phạm tội, sẽ rất khó phá được án cho nên chúng ta cần nắm bắt thời gian.” Tằng Bình nói.
“Nào đến đây ăn khuya cùng đội trưởng Tằng, đêm nay chúng ta đừng mong chợp mắt.” Lý Huy cảm khái nói.
“Đừng lo, đêm nay tôi thức cùng các cậu, các cậu không ngủ, tôi cũng không ngủ.” Tằng Bình nói.
“Đội trưởng Tằng, ngài mà không về nhà, chị dâu sẽ có ý kiến đó.” Lý Huy trêu ghẹo nói.
“Biến, nhóc con lắm lời nhà cậu.” Tằng Bình cười mắng, “Thế nào? Tra được manh mối gì không?”
“Không có.” Lý Huy cùng Điền Lệ lắc đầu.
“Hàn Bân, còn cậu?” Tằng Bình nói.
Hàn Bân vẫn luôn tự hỏi, nghe vậy liền nói: “Tôi cảm thấy, phương hướng chúng ta điều tra, dường như có sai sót gì đó.”
“Sơ hở gì?”
“Chúng ta chỉ tra xét theo con đường mà bọn cướp bỏ trốn, vậy nếu chúng không bỏ trốn, vẫn còn ở bệnh viện thì sao?” Hàn Bân nói.
“Không thể nào, cảnh sát cũng đã tới, động tĩnh lớn như vậy, sao hắn lại không bỏ trốn cơ chứ.” Điền Lệ kinh ngạc nói.
“Tôi cũng cảm thấy khả năng đó không lớn, nếu hắn không nhanh chạy, chẳng lẽ ngồi ngốc ở bệnh viện chờ chúng ta tới bắt?” Lý Huy đáp.
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, mà chúng ta hiện tại, đúng là chưa kiểm tra bên trong bệnh viện.” Hàn Bân nói.
“Nhóm cảnh sát nhân dân vẫn luôn điều tra trong bệnh viện, không hề phát hiện nhân viên nào khả nghi.” Tằng Bình nói.
Hàn Bân cầm bản vẽ mặt phẳng của bệnh viện, nghiên cứu một hồi rồi nói: “Bọn cướp có thể đi từ hành lang phía sau vào đến tòa chính của bệnh viện.”
“Tòa chính bệnh viện đều có máy quay, nếu vào trong đó, nhất định để lại dấu vết. Dù cho hiện tại chúng ta không điều tra, sau này điều tra, bọn cướp cũng không thoát được hiềm nghi.” Điền Lệ nói.
“Vậy nếu bọn cướp ra vào tòa chính với lý do chính đáng thì sao?” Hàn Bân hỏi lại.
“Hàn Bân nói rất có lý, nếu sau khi gây án, bọn cướp lấy lý do chính đang đi vào phòng khám, chờ khi chúng ta thả lỏng điều tra, sẽ rời khỏi bệnh viện tiêu hủy công cụ gây án, xử lý tang vật. Dù cho chúng ta có điều tra ra, cũng không có chứng cứ định tội.” Tằng Bình nói.
“Nếu theo lời của Hàn Bân, liệu có phải bác sĩ là hung thủ gây án không?” Lý Huy mạnh dạn suy đoán.
“Lập tức điều tra máy quay ở cửa bệnh viện.” Tằng Bình nói.
“Tòa chính bệnh viện có tổng cộng 3 cửa vào, lần lượt là hai cửa trước sau cùng cửa cầu thang. Chỉ có cửa trước và sau đều có máy quay, cầu thang không có, nhưng hành lang đi thông qua các lầu đều có người theo dõi, đã kiểm tra qua.” Lý Huy đáp.
Bốn người chia làm hai đội, bắt đầu điều tra nhân viên nào ra vào tòa chính bệnh viện trong thòi gian gây án.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần có người cõng bao hoặc lôi rương vào tòa chính bệnh viện, liền bị xếp vào đối tượng tình nghi. Nếu đối phương là từ cửa lớn tiến vào, đã bị theo dõi, không nằm trong thời gian gây án, thì không bị tình nghi.
Nửa giờ sau, Điền Lệ đứng dậy nói: “Đội trưởng Tằng, phát hiện một nhân viên khả nghi.”
Điền Lệ chỉ vào máy theo dõi, nói: “Ngài xem người con trai này, vào lúc bốn giờ hai mươi phút, đem theo một bao tải tiến vào tòa chính của bệnh viện.”
Hàn Bân liếc mắt xem xét một cái, “Thân hình người con trai này, cũng gần giống với nghi phạm.”
“Người này từ đâu đi tới?” Tằng Bình nói.
Điền Lệ phóng lớn video ra, nói: “Tôi phát hiện vào lúc 3 giờ rưỡi, hắn đi từ tòa chính bệnh viện đi ra, vác theo một bao tải, sau đó cũng không xuất hiện trong màn ảnh nữa.”
“Nói cách khác, từ 3 giờ rưỡi đến bốn giờ hai mươi phút, hắn không nằm trong phạm vi theo dõi?” Tằng Bình nói.
“Đúng vậy.”
“Hiện tại hắn ở đâu?” Hàn Bân hỏi.
“Hắn đi thang máy lên lầu 8, vào phòng bệnh 805, sau đó không trở ra.” Điền Lệ đáp.
Tằng Bình đứng dậy, nói “Còn chờ gì nữa, hành động thôi.”
.....
Trong phòng bệnh 805.
Đây là một phòng bệnh được ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, có sáu cái giường ngủ, cái gần cửa sổ có một bà lão đang tựa vào, bên cạnh giường có một nam một nữ.
“Vương Kiệt, cũng không còn sớm nữa, con trở về đi.” Bà lão nói.
“Anh đi đi, em chăm mẹ được.” Người con gái ngồi cạnh nói.
Vương Kiệt đi đến cửa sổ, nhìn quanh bệnh viện chốc lát rồi nói:
“Tiểu Phương, quần áo của mẹ và em đâu, đưa anh đem về giặt sạch cho, ngày mai sẽ đưa lại.”
Người con gái tên là Tiểu Phương liền lấy một số bộ quần áo từ trong tủ đưa cho Vương Kiệt.
Trương Kiệt nhận lấy, thuận tay bỏ vào trong một bên bao tải.
“Anh lấy túi lớn vậy làm gì?” Tiểu Phương nói.
“Anh có công tác, lấy về tối còn đi làm.” Vương Kiệt nói
“Em tiễn anh.” Tiểu Phương nói.
“Mẹ, người nghỉ ngơi đi, con đi trước.” Vương Kiệt bỏ lại một câu nói rồi rời đi.
Tới cửa phòng bệnh, Tiểu Phương liền kéo Vương Kiệt một chút: “Ngày mốt, mẹ em phải làm phẫu thuật, anh cho em mượn được bao nhiêu tiền?”
“Anh cho em mượn mười vạn, đủ không?” Vương Kiệt nói.
“Đừng đùa, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, em đang nói nghiêm túc đó.” Tiểu Phương nói.
“Tiểu Phương, em đừng lo, anh đi mượn, nhất định giúp mẹ em khỏi bệnh.” Vương Kiệt nói.
“Vương Kiệt, cảm ơn anh.” Tiểu Phương nói.
“Nói lời ngốc nghếch gì đây, mẹ em không phải là mẹ anh à.” Vương Kiệt duỗi tay, sờ nhẹ mặt Tiểu Phương.
“Anh đi công tác sớm về một chút.” Tiểu Phương nói.
“Buổi sáng ngày mai, anh nấu ít gạo kê, mua thêm ít bánh bao cùng trứng trà, mang vào cho hai người.” Vương Kiệt lên tiếng nói, “Em vào đi thôi, có giường đó, em cũng nằm đi, đừng để mệt chết đó.”
“Dạ.” Tiểu Phương gật gật đầu.
Vương Kiệt xoay người, vào lúc hắn chuẩn bị đi tới thang máy, bỗng thấy có hai người đàn ông đang đi tới, ánh mắt dán chặt vào hắn.
Vương Kiệt bèn xoay người, phát hiện phía sau cũng có một nam một nữ, đã chặn đường lui.
Vương Kiệt nuốt một chút nước miếng, miễn cưỡng cười: “Tiểu Phương, vào trong đi.”
“Em nhìn anh đi, rồi sẽ vào.” Tiểu Phương nói.
“Vào đi, nghe lời.” Vương Kiệt nghiêm mặt nói.
Nhìn sắc mặt chồng mình có chút khó coi, Tiểu Phương nghi nhờ hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, mẹ em không thể không có người chăm sóc, mau vào đi.” Vương Kiệt thúc giục nói.
Tiểu Phương lên tiếng đồng ý, rồi đi vào phòng bệnh.
Mà lúc này,bốn người Hàn Bân đã hai trước hai sau chặn đường Vương Kiệt.

Download APP, continue reading

Chapters

45