Chapter 18 Trịnh Khải Toàn

by Đinh Đinh 22:42,Dec 22,2021
Sáng hôm sau, Hàn Bân vừa tới cục cảnh sát, đã nghe được Cảnh Huy nhắc nhở.
“Leng keng, cảnh sát 577533, phá được vụ cướp, giữ được bình yên.”
“Thông thao kỹ năng +2, giá trị công huân +6.”
“Mở được hình trinh tri thức căn bản.”
“Hình trinh tri thức căn bản là gì?” Hàn Bân nói.
“Hình trinh tri thức căn bản, ghi lại lượng lớn kiến thức hình trinh, hỗ trợ cảnh sát phá án.”
“Làm sao để đạt được tài liệu hình trinh tri thức?” Hàn Bân nói.
“Dùng giá trị công huân để đổi, giá trị công huân càng nhiều, tri thức đổi được càng nhiều.”
Kỹ năng phân tích biểu tình của Hàn Bân, là kỹ năng học tập theo phân kỳ, mỗi tháng trả lại mười giá trị công huân / độ thành thạo.
Hiện tại Hàn Bân có 22 điểm giá trị công huân, mức độ thành thạo là +4.
Vì vậy, Hàn Bân chỉ cần lấy ra 6 điểm giá trị công huân cùng 4 điểm thành thạo, là có thể chi trả hết giấy tờ, như vậy Hàn Bân còn dư lại 16 điểm giá trị công huân.
“Dùng mười sáu điểm giá trị công huân, đổi thấy dữ liệu tri thức.” Hàn Bân nói.
“Được...”
Trong đầu một trận vù vù quay cuồng, lập tức số liệu hình trinh tri thức được truyền vào trong đầu.
Hình trinh tri thức đó, cùng với kỹ năng phân tích giám định dấu chân không hề giống nhau, nhưng nếu dùng đúng lúc, sẽ có thể phá án vào lúc mấu chốt.
“Bạch bạch....”
Một trận tiếng vỗ tay vang lên, Tằng Bình đi vào văn phòng”: “Các đồng chí, tập hợp lại một chút, mở cuộc họp.”
“Đội trưởng Tằng, có nhiệm vụ mới sao?” Lý Huy đáp.
“Đội trưởng Trịnh biết chúng ta phá được vụ án cướp bóc trong bệnh viện, muốn khen ngợi chúng ta trước mặt mọi người, thăm hỏi mọi người một chút.” Tằng Bình nói.
“Thật à?” Điền Lệ vui vẻ nói.
“Thật hay giả cái gì?” Một người đàn ông trung niên từ bên ngoài bước vào.
Người đàn ông với thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, trong tay còn cầm theo một cái cốc giữ nhiệt. Đây đúng là đội trưởng đội 3 Trịnh Khải Toàn.
“Đội trưởng Trịnh.” Mọi người lập tức đứng dậy hô.
Trịnh Khải Toàn vẫy vẫy tay: “Ngồi.”
“Đội trưởng Trịnh, nghe nói khoảng thời gian trước, ngài đi tỉnh trao đổi học tập.” Lý Huy đáp.
“Đúng vậy, trên đường trở về lại nghe các cậu đã phá được một vụ án lớn. Mọi người ở đây, làm cho tôi hãnh diện lắm.” Trịnh Khải Toàn cười nói.
“Đội trưởng Trịnh, tổ chúng ta tuy không nhiều người, nhưng đều là các tinh anh.” Tằng Bình nói.
Trịnh Khải Toàn gật gật đầu, nhìn sang phía Hàn Bân: “Nghe đội trưởng Tằng nói, nhóc con cậu không tồi, đã lập được không ít công lao.”
“Là do đội trưởng Trịnh cùng đội trưởng Tằng dạy dỗ tốt.” Hàn Bân khiêm tốn nói.
“Xảo quyệt.” Trịnh Khải Toàn cười mắng.
“Tổ hai các cậu, gần đây phá được không ít vụ án, nói đi, muốn tôi thưởng gì?”
“Đội trưởng Trịnh, tuy tổ chúng tôi toàn là tinh anh, nhưng tổng cộng cũng chỉ có 5 người, vẫn là hơi ít, có thể thêm người không?” Tằng Bình nói.
“Không thành vấn đề.” Trịnh Khải Toàn sảng khoái đáp ứng, nói: “Còn yêu cầu gì nữa không?”
“Đội trưởng Trịnh, gần đây vụ án rất nhiều, thời gian nghỉ ngơi không được dài, ngài xem, có thể an bài một chút thời gian nghỉ ngơi không?” Triệu Minh đề nghị.
“Chỉ cần không có vụ án quan trọng, thì sẽ được nghỉ.” Trịnh Khải Toàn nói.
“Đội trưởng Trịnh anh minh!” Mọi người vui vẻ nói.
Có thể được nghỉ ngơi một ngày, đối với cảnh sát hình sự là rất khó.
“Trong cục vừa nhận được một vụ án, vừa lúc tổ các cậu không có việc gì, các cậu bắt tay xử lí một chút.” Trịnh Khải Toàn nói.
“Đội trưởng Trịnh, ngài thay đổi nhanh quá, vừa an ủi hai câu, đã giao nhiệm vụ cho chúng tôi.” Điền Lệ cười khổ nói.
“Chỉ mình nhóc con cô nhiều lời.” Trịnh Khải Toàn chỉ Điền Lệ cười cười, nói: “Là một vụ án ăn cắp, đối với tổ các ngươi mà nói, chỉ tốn một buổi sáng.”
“Đột nhập vào nhà ăn cắp?” Hàn Bân hỏi.
“Một người con trai bị trộm điện thoại di động.” Trịnh Khải Toàn nói.
“Việc nhỏ như trộm điện thoại di động, trực tiếp đến đồn công an là được, sao lại chạy đến phân cục báo án?” Lý Huy đáp.
“Là một du khách mới tới Cầm Đảo, hắn không quen thuộc nơi này, nên trực tiếp chạy tới phân cục báo án. Tuy không phải án lớn, nhưng cũng phải xử lý cẩn thận.” Trịnh Khải Toàn nói.
“Rõ.” Mọi người nhận lời.
Trịnh Khải Toàn gật đầu, sau đó liền rời đi.
Thị trấn Cầm Đảo là một thành phố du lịch, mỗi năm tới mùa du lịch, sẽ có rất nhiều du khách đến Cầm Đảo, nên vấn đề trị an ở đây vô cùng quan trọng.
Trị an không tốt, sẽ ảnh hưởng đến số lượng khách du lịch, dẫn tới kinh tế du lịch trượt dốc. Lãnh đạo thành phố vô cùng coi trọng chuyện này.
Du khách không phải chuyện nhỏ!
.....
Hai người Hàn Bân và Lý Huy bị sai đi phụ trách vụ án này.
Điền Lệ đưa người báo án lại đây, Hàn Bân cùng Lý Huy sẽ phụ trách ghi lời khai.
Người báo án khoảng hơn hai mươi tuổi, vừa cao vừa gầy, đeo một cái mắt kính không tròng.
“Ngồi đi.”
“Đồng chí cảnh sát, các cậu phụ trách án kiện của tôi à?”
“Đúng vậy, đầu tiên ghi chép lại chút thông tin.” Hàn Bân nói.
“Họ tên?”
“Vương Hải Đống.”
“Thời gian báo án?”
“3 giờ chiều.”
“Cậu muốn báo án việc gì?”
“Điện thoại của tôi bị trộm, là iPhone, phải mất hơn tám ngàn tệ mới mua được đó.”
“Mất ở đâu?”
“Tôi cũng không biết cụ thể là mất ở đâu, tôi tìm không thấy, mới biết được di động đã bị trộm.” Vương Hải Đống nói.
“Có phải là đặt ở đâu đó nhưng mà cậu lại quên đi mất.” Hàn Bân nói.
“Không, thật sự là bị người lấy trộm, tôi có gọi vào điện thoại của mình, nhưng là người lạ bắt máy.” Vương Hải Đống nói.
“Nói gì?”
“Tôi bảo hắn đem điện thoại trả lại cho tôi, hắn không chịu, còn bắt tôi đưa tiền, tôi không muốn hắn liền ngắt điện thoại, tôi mới báo cảnh sát.” Vương Hải Đống nói.
“Hắn muốn bao nhiêu tiền?”
“Ban đầu là mấy trăm, sau đó lại đòi mấy ngàn, đúng là một kẻ vô lại.” Vương Hải Đống hừ nhẹ nói.
“Số điện thoại là gì?”
Vương Hải Đống đọc số điện thoại của mình lên.
Hàn Bân gọi vào số máy đó, một lát liền có người bắt máy: “Alo.”
“Nói đi.”
“Điện thoại này là do cậu nhặt phải không?”
“Là tôi nhặt được, cậu là ai?”
“Cảnh sát hình sự tại cục cảnh sát Cầm Đảo.”
“Cảnh sát?”
“Có người báo hắn bị trộm mất điện thoại, cậu tới cục cảnh sát một chuyến đi, đem sự tình nói rõ một chút.” Hàn Bân nói,
“Đồng chí cảnh sát, tôi bị oan, tôi không có trộm cắp gì cả, tôi là tài xế, cậu ta vứt điện thoại trên xe tôi.” Người con trai nhặt được điện thoại nói.
“Tên anh là gì?”
“Lâm Cương.”
“Này không phải chuyện lớn, tới cục cảnh sát nói rõ là được, nếu cậu không tới, tôi chỉ đành lập án.” Hàn Bân nói.
“Đừng đừng đừng, tôi qua ngay.” Tài xế nói.
.....
Lý Huy vẫn luôn nghe ở bên cạnh, hơi hơi nâng cằm, nói: “Vương Hải Đống, cậu chắc chắn điện thoại bị mất cắp à?”
“Chắc chắn.” Vương Hải Đống chắc chắn nói.
“Đây là lần đầu tôi nhìn thấy, có kẻ trộm nào dễ nói chuyện như vậy.” Lý Huy đáp.
“Không phải đâu, hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, nói vậy chỉ là cho có lệ, nhất định sẽ không dám tới cục cảnh sát, theo tôi thấy, hay là các cậu mau chóng đi bắt hắn đi.” Vương Hải Đống nói.
Hàn Bân nhíu nhíu mày, cảm thấy lời nói của Vương Hải Đống có chút không thành thậy, nói: “Cảnh sát phá án, không cần cậu phải dạy, cứ chờ xem.”

Download APP, continue reading

Chapters

45