Chapter 3 Nghi phạm

by Đinh Đinh 21:11,Dec 22,2021
“Có những kỹ năng gì mới?” Hàn Bân hỏi.

“Kỹ thuật chiến đấu”

“Phân tích biểu tình nhỏ”

“Kỹ thuật phản bác”

“Kỹ thuật theo dõi”

……

“Thêm kỹ năng ẩn nấp, cần có nhiều điểm thành tích hơn mới có thể xem.” Huy hiệu nói.

Những kỹ năng này đều là những kỹ năng mà một cảnh sát nên có, Hàn Bân muốn học hết nên nhất thời chưa quyết định được.

Lúc này đang tra án, Hàn Bân chỉ có thể tạm gác lại, đợi sau khi tra xong mới lại nghiên cứu kỹ càng.

Giám đốc xưởng Ngô Minh Dũng cũng nhanh chóng tìm được thông tin của nghi phạm.

Họ tên: Lâm Trường Thắng.

Dân tộc: Hán.

Tuổi: 42 tuổi.

Chiều cao: 174cm.

Đặc trưng: cơ thể khoẻ mạnh, lưng còng.

Tình trạng gia đình: Vợ và con trai.

Địa chỉ: người thôn Hạ Hà, thành phố Cầm Đảo.

Cùng với suy đoán từ dấu chân của Hàn Bân, Lâm Trường Thắng bị nghi ngờ gây án, Tằng Bình lập tức dẫn ngườ đến thôn Hạ Hà thực hiện bắt giữ.

“Điền Lệ, gọi điện thoại cho Triệu Minh, bảo cậu ta đến cục xin lệnh khám xét, lệnh triệu tập đến thôn Hạ Hà gặp chúng ta.”

“Vâng.” Điền Lệ đáp.

Triệu Minh cũng là cảnh sát của đội hai nhưng hôm nay được nghỉ.

………..

Thôn Hạ Hà cách đó không xa, lái xe tầm 20 phút là đến.

Đưa thêm hai người của đồn cảnh sát quen thuộc tình hình ở đồn dân cảnh để hỗ trợ truy bắt.

Một đoàn người đi vào thôn Hạ Hà, đến uỷ ban thôn để nghe ngóng thêm tình hình.

Trưởng thôn Vương Tiến Hỉ tự mình đến gần nhà, nghe ngóng tình hình từ thôn dân, còn Tằng Bình dẫn người vào nhà thực hiện lục soát.

Không bao lâu sau, trưởng thôn vội vã quay về, nói: “Đội trưởng Tằng, đã nghe ngóng rõ ngọn ngành rồi.”

“Lân Trường Thắng có ở nhà không?”

“Có hằng xóm nhìn thấy ông ta đi từ ngoài về vào sáng nay, bây giờ vẫn ở trong nhà.” Trưởng thôn đáp.

“Thời gian ăn khớp.” Hàn Bân nói.

“Chỉ là, ban nãy tôi có liếc qua nhưng nhà Lâm Trường Thắng đóng cửa.” Trưởng thôn nói tiếp.

“Ở nông thôn làm gì có chuyện đóng cửa ban ngày, rõ ràng Lâm Trường Thắng đang chột dạ.” Lý Huy lên tiếng.

“Thôn trưởng Vương, chốc nữa làm phiền ông giúp chúng tôi gọi cửa.” Tằng Bình nói.

“Được.”

“Ồ ồ….” Đúng lúc này, một chiếc BMW X5 chạy tới đỗ lại ngay cạnh mấy người.

Trên xe, một người đàn ông chừng 20 tuổi bước xuống, chính là Triệu Minh của tổ hai, đội điều tra tội phạm số ba.

“Mẹ kiếp, thằng nhóc này, lái cả BMW tới à.” Lý Huy hâm mộ nói.

“Tôi sợ không kịp bèn lái xe của mình đến đây.” Triệu Minh đáp.

“Chậc chậc, chẳng trách bình thường thằng nhóc cậu tiêu tiền như nước, hoá ra là phú nhị đại.” Lý Huy vỗ vỗ mui xe, nói thầm: “Tốt thật.”

“Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa.” Tằng Bình phẩy tay, nói: “Triệu Minh, lệnh khám xét và lệnh triệu tập đã đem đến chưa?”

“Mang đến rồi.” Triệu Minh đáp.

“Hành động.”

….

“Cốc cốc cốc….” Tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai vậy?”

“Là tôi, Vương Tiến Hỉ.”

“Ôi, trưởng thôn, sao ông lại đến đây, còn dẫn theo nhiều người vậy.” Một người phụ nữ trung niên đi ra mở cửa, hỏi.

“Trần Quyên, đây là các đồng chí của đội điều tra, tìm chồng bà hỏi chút chuyện.” Trưởng thôn nói.

“Đội điều tra? Mấy người tìm lão Lâm nhà tôi hỏi chuyện gì?” Trần Quyên có chút bối rối.

“Đây là lệnh khám xét.” Tằng Bình giơ lệnh khám xét ra, trực tiếp dẫn người xông vào.

“A, mấy người làm cái gì vậy, lão Lâm, lão Lâm….” Người phụ nữ vội hét lớn.

Một người đàn ông lưng hơi còng đi ra khỏi phòng, nói: “Mấy người là ai? Tới nhà tôi làm gì?”

“Chúng tôi là cảnh sát, nghi ngờ ông có liên quan đến một vụ trộm, mời ông phối hợp điều tra.” Hàn Bân nói.

“Đồng chí cảnh sát à, có phải mấy cậu có nhầm lẫn gì không, lão Lâm nhà chúng tôi sao có thể phạm tội được?” Trần Quyên hô.

“Đồng chí, có phải mấy người nhầm không, không thể vu oan cho người tốt đâu.” Lâm Trường Thắng nói.

“Chúng tôi đang tra án, để chứng minh mình trong sạch, mong ông sẽ hợp tác.” Tằng Bình vung tay.

Bốn người Hàn Bân, Điền Lệ, Triệu Minh và Lý Huy bắt đầu chia nhau ra lục soát.

“Lâm Trường Thắng, đêm qua ông đã đi đâu?” Tằng Bình hỏi.

“Ở nhà.”

“Nói dối, sáng nay có hàng xóm đã nhìn thấy ông đi từ ngoài về.” Tằng Bình nói.

“Ồ, tôi nhớ ra rồi, hôm nay trời vừa sáng, tôi muốn đi đến nơi khác gặp bạn, được nửa đường thì không muốn đi nữa bèn quay lại.” Lâm Trường Thắng đáp.

“Đồng chí cảnh sát à, chẳng lẽ lão Lâm nhà tôi đi gặp bạn cũng là phạm pháp sao?” Trần Quyên chất vấn.

“Ông đi gặp bạn ở đâu?” Tằng Bình hỏi.

“Trong thành phố.”

“Xưởng bia Cầm Đảo hả?”

“Tôi không biết mấy người đang nói gì.” Lâm Trường Thắng đáp.

“Thẳng thắn có thể được khoan hồng, kháng cự có thể bị phạt nghiêm, chốc nữa tra được chứng cứ trong nhà ông thì muộn rồi.” Tằng Bình nhắc nhở.

“Tôi không thẹn với lòng.” Lâm Trường Thắng đáp.

Một lát sau, mấy thành viên đội điều tra đều lần lượt đi ra.

“Đội trưởng Tằng, trong WC và nhà bếp không có tiền đánh cắp.” Lý Huy báo.

“Phòng phía đông cũng không phát hiện điều gì bất thường.” Điền Lệ báo.

Triệu Minh cũng lắc đầu nói: “Trong xe cũng không có phát hiện gì.”

Tằng Bình cau mày, nếu không tìm được chúng cứ, sau này điều tra sẽ càng khó khăn hơn.

Lúc này, Hàn Bân đi ra từ phòng khách, đeo găng tay, cầm theo một đôi giày: “Đây là giày của ai?”

“Giày của tôi, sao vậy?” Lâm Trường Thắng nói.

Hàn Bân đứng dậy: “Đội trưởng Tằng, so sánh với giấy chân ở hiện trường, tôi chắc chắn đây là giày của nghi phạm.”

“Lâm Trường Thắng, ông giải thích thế nào đây?” Tằng Bình hỏi.

Ban đầu Lâm Trường Thắng có chút căng thẳng nhưng sau đó lại khinh thường mà nói: “Có đầy người đi loại giày Giải Phóng này, trong xưởng chúng tôi có trăm người thì hết tám mươi người đi loại này, dựa vào đâu mà nói là của tôi?”

“Đúng vậy, bây giờ giày đều do nhà máy làm ra, giống nhau cả mà.” Trần Quyên tiếp lời.

“Lúc giày xuất xưởng thì không khác nhau, nhưng vóc dáng con người thì khác nhau, dáng chân không giống, tư thế đi đứng và thói quen cũng không giống, giày sau khi đi một khoảng thời gian sẽ để lại vết mòn đặc biệt, giống như vân tay, là có một không hai.” Hàn Bân bình tĩnh nói.

“Dấu chân ở xưởng bia Cầm Đảo với vết mòn trên đôi giày này hoàn toàn ăn khóp, chắc chắn ông đã đến xưởng bia Cầm Đảo!”

Lâm Trường Thắng lộ rõ vẻ căng thẳng, cúi đầu không nói.

“Lão Lâm nhà chúng tôi lúc trước đã làm ở cưởng bia, ở đó có dấu chân của ông ấy chẳng phải cũng bình thường sao?” Trần Quyên lên tiếng.

“Bình thường?” Lý Huy cười lạnh: “Nhà mấy người không đi cửa chính, toàn trèo tường à?”

“Lão Lâm, ông nói gì đi chứ?” Trần Quyên nhỏ giọng nói.

“Tôi bị oan, tôi không biết gì hết.” Lâm Trường Thắng nói xong lại cúi đầu.

Chỉ bằng một đôi giày đã muốn kết tội tôi à?

Phi!

“Đội trưởng tằng, có muốn bắt người về cục để thẩm vấn không?” Triệu Minh nóng lòng.

“Không vội đâu.” Tằng Bình hơi lắc đầu.

Giám định dấu chân với giám định DNA khác nhau, phía sau là do máy móc giám định, có dữ liệu chính xác, làm thành tiêu chuẩn giám định.

Giám định dấu chân là dựa vào trình độ chuyên nghiệp cùng kinh nghiệm để phán đoán, không có tiêu chuẩn rõ ràng, hệ thống giám định đặc thù vẫn chưa được hoàn chỉnh.

Chỉ có thể dựa vào dấu chân để định hướng điều tra chứ không làm chứng cứ kết tội được.

Bây giờ bắt người về, nếu Lâm Trường Thắng vẫn không chịu khai báo, thì vẫn chưa thể kết án, chỉ khi tìm được tang vật mới có thể hoà thành chuỗi chứng cứ.

“Hàn Bân, có phát hiện nào khác không?” Tằng Bình hỏi.

“Đế giày của Lâm Trường Thắng có vụn than.” Hàn Bân đáp.

“Vụn than?” Tằng Bình liếc mắt một cái, trong nhà Lâm Trường Thắng không có than đá, mà trong trí nhớ của hắn, xưởng bia Cầm Đảo cũng không có than đá.

Hàn Bân phân tích: “Trong nhà và xe cũng không phát hiện tang vật, có lẽ Lâm Trường Thắng đã dấu tang vật ở ngoài, nơi đó có thể có than đá.”

“Xem lốp xe có dính vụn than hay không?” Tằng Bình nói.

Hai người Lý Huy và Triệu Minh lập tức đi kiểm tra.

“Lốp trước không có.”

“Lốp sau cũng không có.”

“Điều đó chứng minh, nơi cất giấu tang vật có than đá, nhưng không nhiều, nếu đi qua một nơi tương tự như vậy, lốp xe hẳn phải dính bụi than.” Tằng Bình nói.

Hàn Bân đi dọc theo sân, kiểm tra một lượt, hắn lên tiếng: “Đội trưởng Tằng, ở đây có vết giày.”

Tằng Bình vừa chạy qua đã thấy bèn nói: “Vết giày này có dấu vết bụi than.”

Hàn Bân đi theo dấu chân, đi về phía Tây, đến tận chân tường phía Tây, đối diện là một hộ gia đình khác.

“Có hàng xóm nào ở phía tây không?” Hàn Bân hỏi.

“Là nhà lão Triệu, cả nhà ra ngoài làm công, không có ai ở.” Trưởng thôn nói.

“Mang cái thanh kia qua đây.” Hàn Bân nói.

Nghe vậy, cả người Lâm Trường Thắng run lên, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất….

Download APP, continue reading

Chapters

45