Chapter 7 Còn nhiều nghi vấn
by Đinh Đinh
21:16,Dec 22,2021
Phòng thẩm vấn, Cục cảnh sát Cầm Đảo.
Trần Quân ngồi trên ghế, đôi mắt hắn thâm quầng, có chút bứt rứt không yên.
Hàn Bân và Lý Huy vẫn phụ trách thẩm vấn như trước, trước bàn thẩm vấn còn đặt một máy quay.
“Trần Quân, anh ở sở tạm giam cả một đêm có nhớ ra manh mối gì mới không?” Hàn Bân nói.
“Tôi không làm gì hết, buổi tối ngày 18 tháng 6 đó tôi thực sự ở nhà.” Trần Quân nói.
“Buổi tối ngày 17 tháng 6, anh ở đâu?” Hàn Bân nói.
Trần Quân hơi sững sờ, lắc đầu đáp: “Tôi không nhớ ra.”
“Nếu anh muốn gỡ bỏ hiềm nghi, tốt nhất là hãy phối hợp điều tra với chúng tôi.” Lý Huy nói.
“Tôi muốn muốn…..” Trần Quân thì thầm, nhớ lại một khoảnh khắc: “Tối đó tôi…..”
Trần Quân càng nói càng nhỏ, về sau thì không nghe được rõ nữa.
“Trần Quân, đã đến nước nào rồi, anh vẫn còn ấp a ấp úng, muốn nửa đời sau đều ngồi trong ngục tù sao?” Hàn Bân nói.
“Không không đâu, tôi nói.” Lý Quân nuốt nước miếng, nói: “Đêm ngày 17 tháng 6 đó, tôi đi làm tóc.”
“Làm tóc? Một người đàn ông như anh là cái gì mà….” Hỏi được một nửa, Lý Huy chợt tỉnh ngộ: “Anh đi chơi gái sao?”
“Chắc là vậy.” Trần Quân nói.
“Nhớ cho kỹ, thứ tôi muốn là một câu trả lời chính xác.” Hàn Bân nói.
“Vâng, tôi đã đi đến nơi đó.” Trần Quân nói.
“Còn đi đến nơi như vậy, anh không thấy ngại à?” Lý Huy chất vấn.
“Tôi biết sai rồi, không nên đi đến nơi đó, nhưng tôi thực sự không cưỡng ép bất kỳ ai, thực sự không có.” Trần Quân kêu lên.
“Địa chỉ.”
“Chính là tú dục điếm Ngân Đô ở đường Hối Nguyên.”
“Cô gái làm tóc cho cậu tên là gì?” Hàn Bân hỏi.
“Hoa Nhài.”
“Đầy đủ họ tên.”
“Tôi cũng không biết, lần đầu tôi đi nên chỉ biết cô ấy gọi là Hoa Nhài.”
“Muốn gỡ bỏ hiềm nghi thì nghĩ cho kỹ vào, manh mối anh cung cấp càng nhiều, hướng điều tra của chúng tôi càng chính xác.” Hàn Bân nói.
“Vâng, vâng.”
……
Rời khỏi phòng thẩm vấn.
Lý Huy không nhịn được mà hỏi: “Bân Tử, cậu thực sự tin rằng hắn vô tội sao?”
“Thứ nhất, phản ứng của hắn không giống hung thủ; thứ hai, ngoại trừ tinh trùng của Trần Quân thì không còn điều gì chứng minh hắn có liên quan đến vụ án này, trong nhà của hắn cũng không tìm được công cụ gây án hay đồ của nghi phạm.” Hàn Bân đáp.
“Hung thủ gây án vào ngày 18 tháng 6, cậu hỏi hành tung của hắn ngày 17 tháng 6 thì có ích gì?” Lý Huy nói.
“Bây giờ vẫn chưa nói rõ được, phải đến túc dục điếm Ngân Đô trước đã.” Hàn Bân vuốt cằm, tất cả vẫn chỉ là phỏng đoán của hắn mà thôi.
“Có muốn gọi người của đội trị an đến túc dục điếm này không?” Lý Huy nói.
“Vẫn nên liên hệ đến sở cảnh sát địa phương đi.” Hàn Bân đáp.
Đường Hối Nguyên là khu vực trực thuộc của sở cảnh sát Quảng An mà Hàn Vệ Đông là sở trưởng của sở cảnh sát Quảng An.”
Hàn Bân gọi một cuộc điện thoại, mô tả ngắn gọn tình hình một chút, Hàn Vệ Đông phái mấy cảnh sát nhân dân tới, buổi tối sẽ hỗ trợ bọn họ đến điều tra ở sở cảnh sát Ngân Đô.
Bắt trộm phải bắt trong đêm, đi ban ngày cũng chẳng có nghĩa gì.
…….
Mười hai giờ đêm tại túc dục điếm Ngân Đô.
Mấy vị cảnh sát nhân dân tiến vào túc dục điếm, khống chế được nhân viên cả túc dục điếm, vừa hay bắt tại trận.
Hàn Bân và Lý Huy là cảnh sát hình sự, việc bắt mại dâm không phải chuyện của bọn họ.
Vào trong túc dục điếm, Hàn Bân chào hỏi với người dẫn đầu của nhóm cảnh sát nhân dân: “Anh thôi, vất vả cho các anh rồi.”
Thôi Hạo là trung sĩ của sở cảnh sát Quảng An, lần truy bắt mại dâm này là do hắn dẫn đội đến.
“Bân tử, còn khách sáo với tôi làm gì, đây là bổn phận của chúng tôi mà.” Thôi Hạo nói.
Hàn Bân quét mắt qua một đám cả nam lẫn nữ đang ngồi trên mặt đất. nói: “Ai là Hoa Nhài?”
“Tôi.” Một cô gái nhẹ giọng lên tiếng.
“Đứng dậy.”
“Đồng chí cảnh sát, tôi cũng vừa mới đến, là lần đầu tiếp khách.” Tuổi tác của Hoa Nhài không lớn, trông cũng chỉ khoảng hơn hai mấy tuổi, trang điểm đậm, có lẽ tuổi thật còn nhỏ hơn.
“Chúng tôi ở đội điều tra hình sự, cần cô giúp đỡ điều tra một vụ án.” Hàn Bân nói.
“A, cảnh sát à, tôi không phạm tội mà.” Hoa Nhài lùi về sau một bước, kinh ngạc nói.
“Có quen hắn ta không?” Lý Huy lấy ra một tấm ảnh rồi hỏi.
“Đây… tôi…”
“Chúng tôi là cảnh sát, truy quét mại dâm không phải việc của chúng tôi nhưng nếu cô dám giấu diếm chứng cứ thì cả hai tội đều phải chịu phạt.” Hàn Bân nói.
“Tôi nhớ hắn ta rồi.” Hoa Nhài đáp.
“Mới nhìn một cái đã chắc chắn vậy sao?” Hàn Bân nói.
“Hắn nhanh.” Hoa Nhài nói.
“Nói cho rõ ràng.”
“Thời gian từ khi hắn vào phòng đến kia ra khỏi phòng còn không đến 5 phút.” Hoa Nhài nói.
“Ha…..” Lý Huy cười thành tiếng: “Nhanh thế à?”
“Cho nên tôi rất ấn tượng hắn.” Gương mặt Hoa Nhài đỏ lên.
“Ai là người phụ trách của túc dục điếm?” Hàn Bân hỏi.
“Là tôi.” Một người đàn ông có hình xăm trên cánh tay lên tiếng.
“Trong phòng có máy theo dõi không?” Hàn Bân nói.
“Trong phòng không có, mỗi cửa trước sau đều có một cái.” Người đàn ông có hình xăm nói.
“Lấy giám sát của ngày 17 tháng 6 và ngày 18 tháng 6 cho chúng tôi điều tra.” Hàn Bân lên tiếng.
“Được.” Người đàn ông xăm mình đáp.
Một lúc sau, người đàn ông xăm mình mang đoạn băng theo dõi của tối ngày 17 và ngày 18 ra, quả nhiên phát hiện được bóng dáng của Trần Quân.
Chứng minh được hắn thực sự đi đến túc dục điếm.
“Bân tử, chỉ có giám sát của ngày 17 thì có tác dụng gì?” Lý Huy hỏi.
Hàn Bân không để ý hắn, hỏi: “Các người vứt rác ở đâu?”
“Phía sau có một cái thùng rác, chúng tôi vứt ở đó, hôm sau sẽ có người dọn dẹp.” Người đàn ông đó đáp.
“Máy giám sát ở cửa sau có xem được đến đó không?” Hàn Bân nói.
“Có thể.”
“Mang ra đây.”
Người đàn ông mang băng ghi hình tối ngày 17 lên nhưng không phát hiện điều gì kỳ lạ.
3 giờ sáng ngày 18 tháng 6, có người đi ra từ cửa sau của túc dục điếm, vứt mấy túi rác vào thùng rác ở phía sau.
5 giờ sáng ngày 18 tháng 6, có một người đàn ông đi vào sau con hẻm, đến gần thùng rác, thò tay vào trong thùng rồi rời đi thật nhanh.
“Dừng.” Hàn Bân chỉ vào máy giám sát, nói: “Lý Huy, cậu nói người này đang làm gì?”
“Có lẽ là vứt rác.” Lý Huy đáp.
“Cậu xem cho kỹ, người này có đeo bao tay.” Hàn Bân nói.
“Hắn đang nhặt đồ gì sao?” Lý Huy đột nhiên bừng tỉnh nói: “Tôi hiểu rồi, cậu cho rằng, thứ hắn lấy từ trong thùng rác ra chính là tinh dịch của Trần Quân.”
“Đó chỉ là suy đoán của tôi thôi, trước mắt vẫn chưa có chứng cứ gì.” Hàn Bân nói.
Lý Huy di chuột, xem video mấy lượt, nói: “Hình như tôi đã gặp người đeo bao tay lấy đồ từ trong thùng rác rồi.”
“Ở đâu”
“Nhớ ra rồi, là video theo dõi ở công viên Nhai Tâm, hắn có xuất hiện trong thời gian gây án, chỉ là không đi đến công viên Nhai Tâm nữa, chúng ta vẫn chưa điều tra được danh tính của hắn.” Lý Huy nói.
Hàn Bân cẩn thận đánh giá một lần, quả thực có chút quen mắt.
“Người này, có thể lấy được tinh dịch của Trần Quân lại đi qua hiện trường phạm tội, có phải trùng hợp quá không?” Hàn Bân nói.
“Cậu nghi ngờ, hắn mới là hung thủ thực sự của vụ án này sao?” Lý Huy hỏi.
“Về cục đi, xem lại video xem có rõ ràng hơn chút nào không?” Hàn Bân nói.
“Anh Bân à, bây giờ đã quá nửa đêm rồi, đội kỹ thuật đã nghỉ từ sớm rồi, cậu có mang video này về cục cũng không ai xử lý cho đâu.” Lý Huy chỉ chỉ vào đồng hồ rồi nói.
Hàn Bân cười khổ: “Ừ, vậy đợi đến sáng mai rồi nói.”
Trần Quân ngồi trên ghế, đôi mắt hắn thâm quầng, có chút bứt rứt không yên.
Hàn Bân và Lý Huy vẫn phụ trách thẩm vấn như trước, trước bàn thẩm vấn còn đặt một máy quay.
“Trần Quân, anh ở sở tạm giam cả một đêm có nhớ ra manh mối gì mới không?” Hàn Bân nói.
“Tôi không làm gì hết, buổi tối ngày 18 tháng 6 đó tôi thực sự ở nhà.” Trần Quân nói.
“Buổi tối ngày 17 tháng 6, anh ở đâu?” Hàn Bân nói.
Trần Quân hơi sững sờ, lắc đầu đáp: “Tôi không nhớ ra.”
“Nếu anh muốn gỡ bỏ hiềm nghi, tốt nhất là hãy phối hợp điều tra với chúng tôi.” Lý Huy nói.
“Tôi muốn muốn…..” Trần Quân thì thầm, nhớ lại một khoảnh khắc: “Tối đó tôi…..”
Trần Quân càng nói càng nhỏ, về sau thì không nghe được rõ nữa.
“Trần Quân, đã đến nước nào rồi, anh vẫn còn ấp a ấp úng, muốn nửa đời sau đều ngồi trong ngục tù sao?” Hàn Bân nói.
“Không không đâu, tôi nói.” Lý Quân nuốt nước miếng, nói: “Đêm ngày 17 tháng 6 đó, tôi đi làm tóc.”
“Làm tóc? Một người đàn ông như anh là cái gì mà….” Hỏi được một nửa, Lý Huy chợt tỉnh ngộ: “Anh đi chơi gái sao?”
“Chắc là vậy.” Trần Quân nói.
“Nhớ cho kỹ, thứ tôi muốn là một câu trả lời chính xác.” Hàn Bân nói.
“Vâng, tôi đã đi đến nơi đó.” Trần Quân nói.
“Còn đi đến nơi như vậy, anh không thấy ngại à?” Lý Huy chất vấn.
“Tôi biết sai rồi, không nên đi đến nơi đó, nhưng tôi thực sự không cưỡng ép bất kỳ ai, thực sự không có.” Trần Quân kêu lên.
“Địa chỉ.”
“Chính là tú dục điếm Ngân Đô ở đường Hối Nguyên.”
“Cô gái làm tóc cho cậu tên là gì?” Hàn Bân hỏi.
“Hoa Nhài.”
“Đầy đủ họ tên.”
“Tôi cũng không biết, lần đầu tôi đi nên chỉ biết cô ấy gọi là Hoa Nhài.”
“Muốn gỡ bỏ hiềm nghi thì nghĩ cho kỹ vào, manh mối anh cung cấp càng nhiều, hướng điều tra của chúng tôi càng chính xác.” Hàn Bân nói.
“Vâng, vâng.”
……
Rời khỏi phòng thẩm vấn.
Lý Huy không nhịn được mà hỏi: “Bân Tử, cậu thực sự tin rằng hắn vô tội sao?”
“Thứ nhất, phản ứng của hắn không giống hung thủ; thứ hai, ngoại trừ tinh trùng của Trần Quân thì không còn điều gì chứng minh hắn có liên quan đến vụ án này, trong nhà của hắn cũng không tìm được công cụ gây án hay đồ của nghi phạm.” Hàn Bân đáp.
“Hung thủ gây án vào ngày 18 tháng 6, cậu hỏi hành tung của hắn ngày 17 tháng 6 thì có ích gì?” Lý Huy nói.
“Bây giờ vẫn chưa nói rõ được, phải đến túc dục điếm Ngân Đô trước đã.” Hàn Bân vuốt cằm, tất cả vẫn chỉ là phỏng đoán của hắn mà thôi.
“Có muốn gọi người của đội trị an đến túc dục điếm này không?” Lý Huy nói.
“Vẫn nên liên hệ đến sở cảnh sát địa phương đi.” Hàn Bân đáp.
Đường Hối Nguyên là khu vực trực thuộc của sở cảnh sát Quảng An mà Hàn Vệ Đông là sở trưởng của sở cảnh sát Quảng An.”
Hàn Bân gọi một cuộc điện thoại, mô tả ngắn gọn tình hình một chút, Hàn Vệ Đông phái mấy cảnh sát nhân dân tới, buổi tối sẽ hỗ trợ bọn họ đến điều tra ở sở cảnh sát Ngân Đô.
Bắt trộm phải bắt trong đêm, đi ban ngày cũng chẳng có nghĩa gì.
…….
Mười hai giờ đêm tại túc dục điếm Ngân Đô.
Mấy vị cảnh sát nhân dân tiến vào túc dục điếm, khống chế được nhân viên cả túc dục điếm, vừa hay bắt tại trận.
Hàn Bân và Lý Huy là cảnh sát hình sự, việc bắt mại dâm không phải chuyện của bọn họ.
Vào trong túc dục điếm, Hàn Bân chào hỏi với người dẫn đầu của nhóm cảnh sát nhân dân: “Anh thôi, vất vả cho các anh rồi.”
Thôi Hạo là trung sĩ của sở cảnh sát Quảng An, lần truy bắt mại dâm này là do hắn dẫn đội đến.
“Bân tử, còn khách sáo với tôi làm gì, đây là bổn phận của chúng tôi mà.” Thôi Hạo nói.
Hàn Bân quét mắt qua một đám cả nam lẫn nữ đang ngồi trên mặt đất. nói: “Ai là Hoa Nhài?”
“Tôi.” Một cô gái nhẹ giọng lên tiếng.
“Đứng dậy.”
“Đồng chí cảnh sát, tôi cũng vừa mới đến, là lần đầu tiếp khách.” Tuổi tác của Hoa Nhài không lớn, trông cũng chỉ khoảng hơn hai mấy tuổi, trang điểm đậm, có lẽ tuổi thật còn nhỏ hơn.
“Chúng tôi ở đội điều tra hình sự, cần cô giúp đỡ điều tra một vụ án.” Hàn Bân nói.
“A, cảnh sát à, tôi không phạm tội mà.” Hoa Nhài lùi về sau một bước, kinh ngạc nói.
“Có quen hắn ta không?” Lý Huy lấy ra một tấm ảnh rồi hỏi.
“Đây… tôi…”
“Chúng tôi là cảnh sát, truy quét mại dâm không phải việc của chúng tôi nhưng nếu cô dám giấu diếm chứng cứ thì cả hai tội đều phải chịu phạt.” Hàn Bân nói.
“Tôi nhớ hắn ta rồi.” Hoa Nhài đáp.
“Mới nhìn một cái đã chắc chắn vậy sao?” Hàn Bân nói.
“Hắn nhanh.” Hoa Nhài nói.
“Nói cho rõ ràng.”
“Thời gian từ khi hắn vào phòng đến kia ra khỏi phòng còn không đến 5 phút.” Hoa Nhài nói.
“Ha…..” Lý Huy cười thành tiếng: “Nhanh thế à?”
“Cho nên tôi rất ấn tượng hắn.” Gương mặt Hoa Nhài đỏ lên.
“Ai là người phụ trách của túc dục điếm?” Hàn Bân hỏi.
“Là tôi.” Một người đàn ông có hình xăm trên cánh tay lên tiếng.
“Trong phòng có máy theo dõi không?” Hàn Bân nói.
“Trong phòng không có, mỗi cửa trước sau đều có một cái.” Người đàn ông có hình xăm nói.
“Lấy giám sát của ngày 17 tháng 6 và ngày 18 tháng 6 cho chúng tôi điều tra.” Hàn Bân lên tiếng.
“Được.” Người đàn ông xăm mình đáp.
Một lúc sau, người đàn ông xăm mình mang đoạn băng theo dõi của tối ngày 17 và ngày 18 ra, quả nhiên phát hiện được bóng dáng của Trần Quân.
Chứng minh được hắn thực sự đi đến túc dục điếm.
“Bân tử, chỉ có giám sát của ngày 17 thì có tác dụng gì?” Lý Huy hỏi.
Hàn Bân không để ý hắn, hỏi: “Các người vứt rác ở đâu?”
“Phía sau có một cái thùng rác, chúng tôi vứt ở đó, hôm sau sẽ có người dọn dẹp.” Người đàn ông đó đáp.
“Máy giám sát ở cửa sau có xem được đến đó không?” Hàn Bân nói.
“Có thể.”
“Mang ra đây.”
Người đàn ông mang băng ghi hình tối ngày 17 lên nhưng không phát hiện điều gì kỳ lạ.
3 giờ sáng ngày 18 tháng 6, có người đi ra từ cửa sau của túc dục điếm, vứt mấy túi rác vào thùng rác ở phía sau.
5 giờ sáng ngày 18 tháng 6, có một người đàn ông đi vào sau con hẻm, đến gần thùng rác, thò tay vào trong thùng rồi rời đi thật nhanh.
“Dừng.” Hàn Bân chỉ vào máy giám sát, nói: “Lý Huy, cậu nói người này đang làm gì?”
“Có lẽ là vứt rác.” Lý Huy đáp.
“Cậu xem cho kỹ, người này có đeo bao tay.” Hàn Bân nói.
“Hắn đang nhặt đồ gì sao?” Lý Huy đột nhiên bừng tỉnh nói: “Tôi hiểu rồi, cậu cho rằng, thứ hắn lấy từ trong thùng rác ra chính là tinh dịch của Trần Quân.”
“Đó chỉ là suy đoán của tôi thôi, trước mắt vẫn chưa có chứng cứ gì.” Hàn Bân nói.
Lý Huy di chuột, xem video mấy lượt, nói: “Hình như tôi đã gặp người đeo bao tay lấy đồ từ trong thùng rác rồi.”
“Ở đâu”
“Nhớ ra rồi, là video theo dõi ở công viên Nhai Tâm, hắn có xuất hiện trong thời gian gây án, chỉ là không đi đến công viên Nhai Tâm nữa, chúng ta vẫn chưa điều tra được danh tính của hắn.” Lý Huy nói.
Hàn Bân cẩn thận đánh giá một lần, quả thực có chút quen mắt.
“Người này, có thể lấy được tinh dịch của Trần Quân lại đi qua hiện trường phạm tội, có phải trùng hợp quá không?” Hàn Bân nói.
“Cậu nghi ngờ, hắn mới là hung thủ thực sự của vụ án này sao?” Lý Huy hỏi.
“Về cục đi, xem lại video xem có rõ ràng hơn chút nào không?” Hàn Bân nói.
“Anh Bân à, bây giờ đã quá nửa đêm rồi, đội kỹ thuật đã nghỉ từ sớm rồi, cậu có mang video này về cục cũng không ai xử lý cho đâu.” Lý Huy chỉ chỉ vào đồng hồ rồi nói.
Hàn Bân cười khổ: “Ừ, vậy đợi đến sáng mai rồi nói.”
Xi'an Perfect Planet Internet Technology Co., Ltd. (西安完美星球网络科技有限公司) © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved