Chapter 11 Khó bề phân biệt

by Đinh Đinh 21:20,Dec 22,2021
“Cậu có thể thấy các đặc điểm ngoại hình khác của kẻ bắt cóc từ dấu chân không?" Tằng Bình nói.

"Bàn chân nhỏ đi giày to sẽ có một số tác động đến việc phán đoán dấu chân, cần có thời gian nghiên cứu kỹ lưỡng." Hàn Bân nói.

"Nói cách khác, bây giờ ngoại trừ chiều cao của nghi phạm, vẫn chưa xác định được giới tính và tuổi tác sao?" Tằng Bình nói.

"Cho tôi một chút thời gian, nó sẽ có thể loại bỏ ảnh hưởng của bàn chân nhỏ đi giày lớn, và có thêm manh mối." Hàn Bân nói.

Kỹ năng giám định dấu chân của Hàn Bân mới ở cấp cao, nếu như ở trình độ chuyên gia, có lẽ có thể phân tích ngay hình dáng đặc thù của bọn bắt cóc, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa có được cái trình độ ấy.

"Dựa vào manh mối hiện tại sắp xếp lại nhiệm vụ." Tằng Bình nghiêm mặt nói:“Điền Lệ,sắp xếp điều tra những máy theo dõi quanh đây, lấy chiều cao của bọn bắt có là 1m60.”

“Lý Huy,cậu đi thăm hỏi người dân chung quanh, xem có ai na ná lxu bắt cóc không.”

“Triệu Minh, cậu liên hệ với bạn học của Tào Thiên Hữu, xem khoảng hai ngày trước Tào Thiên Hữu có biểu hiện gì kỳ lạ không.”

“Hàn Bân, cậu tiếp tục nghiên cứu dấu chân.”

"Dạ vâng." Cả nhóm hô, chia nhau ra hành động.

“Đinh…” Đúng lúc này, điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Bố của nạn nhân – Tào Hoa lên tiếng: “Đội trưởng Tằng, bọn bắt cóc gửi một đoạn tin nhắn đến.”

"Nói cái gì?"

“Buổi tối tám giờ yêu cầu mẹ của đứa trẻ mang 200.000 tệ đến chuộc người, không được phép gọi cảnh sát, nếu không, đừng nghĩ đến việc gặp lại đứa trẻ. '

"Anh gọi điện thoại qua, nói muốn nghe giọng đứa bé đi.” Tằng Bình nói.

Cao Hoa vội vàng gọi điện, nhưng đầu dây bên kia không bắt máy.

"Có thể xác định được vị trí gửi tin nhắn không?" Tằng Bình nói.

"Phải mất một chút thời gian."Người của đội kỹ thuật nói.

"Đội trưởng Tằng, chỉ e là chúng ta không đủ nhân lực.” Hàn Bân nói.

Đã thu thập xong dấu chân, hắn chuẩn bị mang về cục để nghiên cứu.

"Hay là, để cho đồn cảnh sát địa phương cử một ít cảnh sát tới hỗ trợ."Điền Lệ nói.

"Đây là một vụ bắt cóc, cảnh sát quá bắt mắt, chúng ta vẫn nên tìm người của tổ một thì hơn." Tằng Bình nói.

Đội thứ hai của đội điều tra hình sự số ba được thành lập sớm, số lượng người ít, ít hơn nhiều so với tổ một của đội điều tra hình sự số ba.

"Mấy người các cậu cứ dựa vào phân phó của tôi mà điều tra, năm giờ chiều trở lại báo cáo tình hình." Tằng Bình nói.。

"Rõ."

Mọi người chia ra hành động.

……

Sau nửa giờ, Triệu Anh, tổ trưởng tổ một đội điều tra hình sự số ba, đã đưa ba thành viên đến hiện trường.

"Đội trưởng Triệu, cô đến rồi."Tằng Bình đứng lên và nói.

"Những người trong nhóm của anh ở đâu?"Triệu Anh dao.

"Đều phái đi điều tra manh mối rồi, nếu không phải vì thiếu nhân lực, cũng sẽ không phiền tổ một phải đến hỗ trợ." Tằng Bình nói.。

"Có manh mối gì của bọn bắt cóc không?"Triệu Anh nói.

Tằng Bình kể lại ngắn gọn tình hình.

Triệu Anh suy nghĩ một chút, mới nói: "Đã xác nhận được vị trí nhắn tin của kẻ bắt cóc rồi sao?"

"Nó được gửi từ một trạm cơ gần vùng ngoại ô." Người của đội kỹ thuật đáp.

"Máy giám sát ở ngoại thành ít, cơ hội rà soát cũng ít." Tằng Bình nói.。

"Tốt hơn là nên cử ai đó đến đó." Triệu Anh gọi hai người và yêu cầu họ cùng thành viên đội kỹ thuật đến tận nơi để điều tra.

"Anh Tào, mẹ của đứa nhỏ còn chưa tới sao?"Triệu Anh dao.

"Tôi đã ly hôn với mẹ của đứa trẻ, và cô ấy đã đến vùng khác rồi."Tào Hoa nói.

“Có thể bảo cô ấy tối nay về gấp không? Tên cướp chỉ rõ mẹ cháu bé nên lấy tiền chuộc cháu bé. " Tằng Bình nói.

"Tôi đang tìm người thân và bạn bè cũ của mình, nhưng vẫn chưa có tin tức gì."Tào Hoa nói.

"Khoảng tiền 200.000 tệ có vấn đề gì không?" Triệu Anh nói.

"Đây không phải là vấn đề lớn, tôi có thể đi mượn được.” Tào Hoa không chút do dự nói.

"Vậy thì anh tìm cách gom tiền lại, những chuyện khác đừng quá lo lắng." Triệu Anh nói.

……

5 giờ chiều.

Lý Huy, Hàn Bân, Điền Lệ, Triệu Minh và những người khác lần lượt trở lại tiểu khu Hoa Thuý.

"Vẫn còn ba giờ là đến lúc giao tiền chuộc, chúng ta hãy mở một cuộc họp tổng kết để xem có manh mối gì mới không." Tằng Bình nói.

"Trong máy giám sát gần đó không tìm thấy dấu vết của những kẻ bắt cóc và Tào Thiên Hữu." Điền Lệ nói.

"Những người xung quanh cũng không phát hiện ra điều gì bất thường."Lý Huy nói.

"Tôi đã cử người đến vùng ngoại ô, không có máy giám sát nào gần cơ trạm, không tìm thấy dấu vết của kẻ tình nghi." Triệu Anh nói.

"Tôi đã đến thăm, một số bạn học của Tào Thiên Hữu, theo một người bạn khá thân, khi Tào Thiên Hữu đi học hai ngày trước, cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ sớm gặp mẹ cậu ấy, tôi nghi ngờ có thể liên quan đến vụ án bắt cóc này." Triệu Minh nói.

"Manh mối này rất quan trọng, chiều cao của kẻ bắt cóc là 160cm, vóc dáng của hắn không có nhiều lợi thế, khả năng dụ dỗ càng cao." Tằng Bình nói.。

"Nói cách khác, những kẻ bắt cóc có thể lợi dụng mong muốn được nhìn thấy mẹ của đứa trẻ và lên kế hoạch cho vụ bắt cóc này." Triệu Anh phân tích.

"Vấn đề bây giờ là, ai sẽ gửi tiền chuộc tối nay nếu mẹ của đứa trẻ không thể quay lại." Điền Lệ nói.

"Hãy để tôi đi." Triệu Anh tình nguyện.

“Cô đi ư?”

"Ngoài tôi ra, còn có ứng viên nào phù hợp hơn không?" Triệu Anh nói.

Triệu Anh đã ngoài 30, tuổi tác tương đương với một bà mẹ, điềm đạm và từng trải, quả thực là một ứng cử viên sáng giá.

Tằng Bình luôn cảm thấy thiếu một người, quay đầu lại thấy Hàn Bân ngồi xổm bên tủ giày, không biết đang nghiên cứu cái gì.

"Hàn Bân."

"Đội trưởng Tằng , anh gọi tôi."

"Mọi người đang thảo luận về vụ án, cậu còn ngồi đó làm gì?" Tằng Bình nói.

"Đội trưởng Tằng , tôi tìm thấy một thứ ở đây."

"Đến nói chuyện." Tằng Bình nói.。

"Tôi không khuyên đội trưởng Triệu đi gửi tiền chuộc." Hàn Bân nói.

“Tại sao?" Triệu Anh nhíu mày.

"Đội trưởng Triệu mà đi nhất định sẽ bị nhận ra là giả." Hàn Bân nói.

"Điều này khó có thể xảy ra. Sau khi tôi ly hôn với mẹ của Tào Thiên Hữu, mẹ bé không đến bao giờ, trong nhà cũng không có ảnh.” Tào Hoa nói.

"Tôi quay lại văn phòng và nghiên cứu suốt một buổi chiều, loại trừ sự quấy nhiễu của chân nhỏ đi giày to thì đã xác định giới tính của kẻ bắt cóc. Giới tính nam, nói đúng hơn là bé trai, độ tuổi khoảng 13 – 14. " Hàn Bân nói.

"Điều này là không thể nào." Triệu Anh nghi hoặc.

"Sau khi tôi đến, tôi đi đến tủ giày để tìm đôi giày cũ của Tào Thiên Hữu, so sánh vết mòn, thấy được đặc điểm dấu chân giống với dấu chân của chân nhỏ đi giày lớn đến bất ngờ." Hàn Bân nói.

"Ý cậu là, Tào Thiên Hữu, đi giày to, đã giả mạo hiện trường vụ bắt cóc!" Tằng Bình ngạc nhiên.

"Không đời nào."Tào Hoa càng thêm kinh ngạc.

"Vậy đây có còn là án bắt cóc không?"Điền Lệ nói.

"Tào Thiên Hữu tự biên tự diễn, cho nên cái gọi là bắt cóc là hư cấu?" Lý Huy nói.

"Tôi chỉ có thể chắc chắn rằng chính là Tào Thiên Hữu đi giày to, còn về phần cậu bé có bị bắt cóc hay không thì tôi không rõ." Hàn Bân nói.

Mọi người đều im lặng, manh mối mà Hàn Bân đưa ra rất quan trọng.

"Chẳng trách, chúng tôi đã điều tra nửa ngày cũng không có manh mối của kẻ bắt cóc. Hóa ra kẻ bắt cóc chưa bao giờ đến tiểu khi Hoa Thuý." Điền Lệ nói.

"Không thể nào, con trai tôi từ trước đến nay đều rất nghe lời, tại sao lại làm như vậy?" Cao Hoa chất vấn.

Tằng Bình vừa đi vừa phân tích: "Theo manh mối mà các bạn cùng lớp cung cấp, Tào Thiên Hữu quả thực đã nói rằng cậu bé sẽ đi gặp mẹ."

"Chẳng lẽ là do Tào Thiên Hữu chưa từng được gặp mẹ, quá nhớ mẹ nên cậu bé mới tự biên tự diễn vụ bắt cóc này." Triệu Anh nói.

"Điều này cũng làm rõ được tại sao tin nhắn được gửi đi lại yêu cầu mẹ của Tào Thiên Hữu phải đến giao tiền chuộc." Hàn Bân nói.

“Đinh….”

"Kẻ bắt cóc đã gửi một tin nhắn khác."

Download APP, continue reading

Chapters

45