Chapter 9 Kỹ năng sinh hoạt
by Đinh Đinh
21:18,Dec 22,2021
“Hàn Bân, cậu phát hiện cái gì bên kia à?” Tằng Bình nói.
“Lý Phi Phàm, nội y trên ban công là của ai?” Hàn Bân hỏi.
“Tôi.”Lý Phi Phàm nói.
“Cậu mặc nội y nữ à?” Hàn Bân cười nói.
“Là của bạn gái tôi.” Sắc mặt Lý Phi Phàm có chút khó coi.
“Trong phòng này, ngoại trừ một bộ nội y của nữ, còn lại chẳng có đồ dùng nào của nữ cả, cậu muốn lừa gạt ai.” Hàn Bân nói.
Điền Lệ chụp lại bộ nội y đó, đưa cho nạn nhân xem thử, một lát sau, liền nhận được kết quả.
“Đội trưởng Tằng, nội y này cùng với nội y của nạn nhân là một.” Điền Lệ đáp.
“Việc này có thể chứng minh được gì, cùng một kiểu dáng, có thể không giống nhau à.” Lý Phi Phàm nói.
Lý Huy đi qua, dùng bao tay gỡ nội y xuống, ngửi thử mùi, “Vẫn còn mùi, không giặt mà lại treo lên.”
“Cậu còn có đam mê này à?” Hàn Bân một câu mang hai nghĩa, nói với giọng điệu trêu chọc.
“Mang về.” Tằng Bình vung tay, chỉ cần có nội y, để nạn nhân tự mình xem xét, chứng cứ liền đầy đủ.
....
Tại phòng thẩm vấn phân cục Cầm Đảo.
Lý Phi Phàm ngồi trên ghế thẩm vấn, có chút bất an nhìn xung quanh.
Hàn Bân cùng Tằng Bình phụ trách thẩm vấn, kế bên còn có camera ghi lại.
“Tên họ, tuổi, quê quán...”
“Lý Phi Phàm, 24 tuổi, quê ở thị xã Cầm Đảo.”
“Lý Phi Phàm, đêm ngày 18 tháng 6, cậu đang ở đâu?”
“Sau khi cơm nước xong, tôi ra công viên Nhai Tâm đi dạo.” Lý Phi Phàm nói.
“Cậu có từng gặp nạn nhân không?”
“Không có.”
“Có từng đi qua hiện trường vụ án hay không?”
“Không có.”
“Vậy tại sao ở hiện trường, lại lưu lại tinh dịch của cậu?” Hàn Bân nói.
“Không thể nào, tinh dịch đó không phải của tôi.” Lý Phi Phàm nói.
“Làm sao cậu dám chắc chắn như vậy?” Tằng Bình nói.
“Bởi vì tôi không làm chuyện đó.” Lý Phi Phàm nói.
“Vậy cậu giải thích như thế nào về bộ nội y đó.” Hàn Bân nói.
“Tôi nhặt được.”
“Chẳng phải cậu nói mình không đi ngang qua hiện trường sao?” Hàn Bân nói.
“Tôi nhặt được ở gần cổng phụ của công viên, có thể là nghi phạm đã ném ở đó.” Lý Phi Phàm nói.
“Lý Phi Phàm, cậu tự tin quá mức rồi đấy, tại hiện trường phạm tội, phát hiện được chứng cứ chứng minh thân phận của cậu, có thể chắc chắn rằng cậu có đi qua hiện trường phạm tội.”
“Anh đừng có dọa tôi, tôi không đi qua hiện trường phạm tội, ở đó cũng sẽ không có tinh dịch của tôi.” Lý Phi Phàm nói.
“Thứ có thể làm mẫu sinh học không chỉ có tinh dịch đâu.” Hàn Bân nói.
“Cậu có ý gì?”
“Chúng tôi đã phát hiện ra lông của cậu tại hiện trường.”
“Tôi...” Sắc mặt Lý Phi nháy mắt trắng bệch.
“Chúng tôi đã thu thập được đầy đủ chứng cứ, cậu không cần thiết phải giảo biện.” Hàn Bân đứng dậy, cầm lấy mấy bức ảnh chụp, đưa tới trước mặt Lý Phi Phàm, nói.
“Vào khoảng 5 giờ sáng ngày mười tám tháng sáu, cậu đi đến túc dục điếm, lấy tinh dịch của một kẻ xui xẻo nào đó. Đến 8 giờ tối, cậu đi đến công viên Nhai Tâm, thi hành tội ác của mình, sau đó đem tinh dịch của người xấu số kia, đổ lên đùi nạn nhân, hòng vu oan giá họa cho người đó, đáng tiếc do trời quá tối, cậu cũng không phát hiện ra, lông tóc của cậu cũng đã rơi xuống hiện trường.”
Lý Phi Phàm nhìn chằm chằm vào những bức ảnh chụp, nắm chặt tay.
“Lý Phi Phàm, thẳng thắn nhận tội đi, đừng cố kháng cự, chỉ có thành thật nhận tội, mới có thể mong giảm nhẹ được hình phạt.” Tằng Bình nói.
Thẩm vấn giằng co thêm 2 giờ nữa, Lý Phi Phàm không chịu nổi áp lực đành phải thừa nhận hành vi tội ác của mình.
Đồng thời cũng khai ra địa điểm giấu công cụ gây án cùng địa điểm túc dục điếm nơi hắn lấy tinh dịch, vu oan cho Trần Quân.
Vụ án được phá, cũng đã bắt được hung thủ.
Nạn nhân Trịnh Văn còn đặc biệt chạy tới cục cảnh sát để cảm ơn Hàn Bân cùng những thành viên trong tổ
....
Trong phòng làm việc của tổ hai đội hình sự ba.
“Thằng nhóc Hàn Bân này không tồi nha, lại phá thêm được một vụ án khó.” Tằng Bình vươn tay, vỗ vỗ lên vai Hàn Bân.
“Đều là công lao của đội trưởng.”
“Đừng khiêm tốn, để khuyến khích, ngày mai cho cậu một ngày nghỉ, trở về nghỉ ngơi cho thoải mái.” Tằng Bình nói.
“Thật sao?” Hàn Bân nói.
“Tôi có hay nói đùa à?” Tằng Bình nghiêm mặt nói.
Các đồng nghiệp khác đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Phải biết cảnh sát hình sự rất bận, lúc có án lại bận rộn phá án.
Phá được rồi cũng không được nghỉ ngơi thoái mái như vậy.
Phải đi tìm lãnh đạo ký tên, đóng dấu, còn dấu trong đội, dấu trong cục, đủ các loại dấu, phòng kỹ thuật hình sự, đủ loại giám chế đề đang thục giục...
Báo cáo mỗi tháng đều cần đóng dấu, Viện kiểm sát lấy hồ sơ kiểm tra hoặc hồ sơ bắt hoặc không bắt, cấp lệnh bắt giữ...
Đi đến tòa án lấy bản án...
Hàn Bân được nghỉ, những việc này, liền đổ lên đầu những thành viên còn lại.
Không còn cách khác, ai bảo người ta có năng lực phá án.
....
Buổi tối về nhà, Hàn Bân mở TV lên, lựa chọn một bộ phim điện ảnh trên đầu bảng xếp hạng để xem, trên bàn còn có một đĩa đậu phộng, một đĩa tai heo, một đĩa dưa chuột kèm thêm hai lon bia.
Hàn Bân rất hưởng thụ khoảng thời gian thoái mái, nhàn hạ này.
Ngày mai không phải đi làm, tối nay uống rượu xong có thể đánh một giấc thật ngon.
“Leng keng, chúc mừng cảnh sát 577533 đã thuận lợi phá được vụ án.” Trong đầu Hàn Bân, vang lên tiếng của Cảnh Huy.
“Độ thông thạo kỹ năng +2, điểm thành tích +7.”
“Được nạn nhân cảm kích nên được tặng thêm một gói quà lớn.”
“Gói quà đó là gì?”
Kỹ năng sinh hoạt: Nấu ăn.
Phân loại: đồ ăn Sơn Đông.
Trình độ: Trung cấp.
Một lượng lớn kiến thức cũng như kinh nghiệm về nấu ăn đã được truyền vào đầu Hàn Bân.
“Hay thật, đột nhiên tôi lại trở thành đầu bếp.” Hàn Bân kinh ngạc nói.
Đầu bếp được chia thành 5 cấp: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, kỹ sư, kỹ sư cao cấp. Học sinh tốt nghiệp ở trường đào tạo đầu bếp cũng tương đương với trung cấp, có cả giấy chứng nhận trung cấp.
Hàn Bân vô cùng phấn khích khi trở thành đầu bếp có trình độ trung cấp, về sau, có thể nấu cơm với người nhà, có khách đến nhà cũng được dịp trổ tài.
....
Hôm sau, vừa sáng sớm, Hàn Bân đã đi ra ngoài mua sắm, chuẩn bị làm một mâm cơm thịnh soạn cho bố mẹ vào trưa nay.
Hàn Bân vẫn luôn bận công tác, không có thời gian bên cạnh ba mẹ, nhân dịp hôm nay được nghỉ, lại vừa học nấu ăn xong bèn đi hiếu kính với ba mẹ.
Đồ ăn Sơn Đông là một trong tám nền ẩm thực lớn của Trung Quốc. Đây là nền ẩm thực có lịch sử lâu đời, kỹ nghệ phong phú, là nền ẩm thực tốn nhiều sức lực nhất.
Ẩm thực Sơn Đông có rất nhiều món kinh điển, ví dụ như: thịt xào mộc nhĩ, cá chép chua ngọt, hải sâm nướng hành, cải trắng ngâm dấm, bữa trưa hôm nay, Hàn Bân sẽ nấu bốn món này.
Sau khi mua xong đồ ăn, Hàn Bân đi thẳng tới nhà bố mẹ mình.
Mẹ của Hàn Bân, Vương Tuệ Phương kinh ngạc nói: “Con trai à, con mua nhiều đồ ăn vậy làm gì?”
“Hôm nay con được nghỉ, có thời gian, sẽ nấu đồ ăn ngon cho hai người.” Hàn Bân nói.
Hôm nay là cuối tuần, Hàn Vệ Đồn cũng được nghỉ ở nhà, hiếu kỳ nói: “Con học nấu ăn từ khi nào?”
“Lúc còn đi học, thuê nhà ở ngoài, con thường tự nấu ăn.” Hàn Bân nói.
“Là nấu cho cô bạn gái nhỏ trước kia của con phải không?” Hàn Vệ Đông trêu ghẹo nói.
“Ba, cứ nhắc chuyện này làm gì vậy?” Hàn Bân bất mãn nói.
“Thật là, con mình đẹp trai như vậy, về sau sẽ tìm được người càng tốt hơn.” Vương Tuệ Phương quay sang lườm chồng mình.
“Con đi nấu ăn.” Hàn Bân nói.
“Con trai, có cần mẹ hỗ trợ không?”
“Không cần đâu mẹ.” Hàn Bân đi thẳng vào phòng bếp.
“Tốt thật, hôm nay chỉ cần chờ là có ăn.” Tâm tình Vương Tuệ Phương rất tốt.
Hàn Vệ Đông vẫn có chút nghi ngờ đối với khả năng nấu ăn của con trai, hắn liếc qua vợ rồi nói: “Em thật sự không vào xem thử à?”
“Lý Phi Phàm, nội y trên ban công là của ai?” Hàn Bân hỏi.
“Tôi.”Lý Phi Phàm nói.
“Cậu mặc nội y nữ à?” Hàn Bân cười nói.
“Là của bạn gái tôi.” Sắc mặt Lý Phi Phàm có chút khó coi.
“Trong phòng này, ngoại trừ một bộ nội y của nữ, còn lại chẳng có đồ dùng nào của nữ cả, cậu muốn lừa gạt ai.” Hàn Bân nói.
Điền Lệ chụp lại bộ nội y đó, đưa cho nạn nhân xem thử, một lát sau, liền nhận được kết quả.
“Đội trưởng Tằng, nội y này cùng với nội y của nạn nhân là một.” Điền Lệ đáp.
“Việc này có thể chứng minh được gì, cùng một kiểu dáng, có thể không giống nhau à.” Lý Phi Phàm nói.
Lý Huy đi qua, dùng bao tay gỡ nội y xuống, ngửi thử mùi, “Vẫn còn mùi, không giặt mà lại treo lên.”
“Cậu còn có đam mê này à?” Hàn Bân một câu mang hai nghĩa, nói với giọng điệu trêu chọc.
“Mang về.” Tằng Bình vung tay, chỉ cần có nội y, để nạn nhân tự mình xem xét, chứng cứ liền đầy đủ.
....
Tại phòng thẩm vấn phân cục Cầm Đảo.
Lý Phi Phàm ngồi trên ghế thẩm vấn, có chút bất an nhìn xung quanh.
Hàn Bân cùng Tằng Bình phụ trách thẩm vấn, kế bên còn có camera ghi lại.
“Tên họ, tuổi, quê quán...”
“Lý Phi Phàm, 24 tuổi, quê ở thị xã Cầm Đảo.”
“Lý Phi Phàm, đêm ngày 18 tháng 6, cậu đang ở đâu?”
“Sau khi cơm nước xong, tôi ra công viên Nhai Tâm đi dạo.” Lý Phi Phàm nói.
“Cậu có từng gặp nạn nhân không?”
“Không có.”
“Có từng đi qua hiện trường vụ án hay không?”
“Không có.”
“Vậy tại sao ở hiện trường, lại lưu lại tinh dịch của cậu?” Hàn Bân nói.
“Không thể nào, tinh dịch đó không phải của tôi.” Lý Phi Phàm nói.
“Làm sao cậu dám chắc chắn như vậy?” Tằng Bình nói.
“Bởi vì tôi không làm chuyện đó.” Lý Phi Phàm nói.
“Vậy cậu giải thích như thế nào về bộ nội y đó.” Hàn Bân nói.
“Tôi nhặt được.”
“Chẳng phải cậu nói mình không đi ngang qua hiện trường sao?” Hàn Bân nói.
“Tôi nhặt được ở gần cổng phụ của công viên, có thể là nghi phạm đã ném ở đó.” Lý Phi Phàm nói.
“Lý Phi Phàm, cậu tự tin quá mức rồi đấy, tại hiện trường phạm tội, phát hiện được chứng cứ chứng minh thân phận của cậu, có thể chắc chắn rằng cậu có đi qua hiện trường phạm tội.”
“Anh đừng có dọa tôi, tôi không đi qua hiện trường phạm tội, ở đó cũng sẽ không có tinh dịch của tôi.” Lý Phi Phàm nói.
“Thứ có thể làm mẫu sinh học không chỉ có tinh dịch đâu.” Hàn Bân nói.
“Cậu có ý gì?”
“Chúng tôi đã phát hiện ra lông của cậu tại hiện trường.”
“Tôi...” Sắc mặt Lý Phi nháy mắt trắng bệch.
“Chúng tôi đã thu thập được đầy đủ chứng cứ, cậu không cần thiết phải giảo biện.” Hàn Bân đứng dậy, cầm lấy mấy bức ảnh chụp, đưa tới trước mặt Lý Phi Phàm, nói.
“Vào khoảng 5 giờ sáng ngày mười tám tháng sáu, cậu đi đến túc dục điếm, lấy tinh dịch của một kẻ xui xẻo nào đó. Đến 8 giờ tối, cậu đi đến công viên Nhai Tâm, thi hành tội ác của mình, sau đó đem tinh dịch của người xấu số kia, đổ lên đùi nạn nhân, hòng vu oan giá họa cho người đó, đáng tiếc do trời quá tối, cậu cũng không phát hiện ra, lông tóc của cậu cũng đã rơi xuống hiện trường.”
Lý Phi Phàm nhìn chằm chằm vào những bức ảnh chụp, nắm chặt tay.
“Lý Phi Phàm, thẳng thắn nhận tội đi, đừng cố kháng cự, chỉ có thành thật nhận tội, mới có thể mong giảm nhẹ được hình phạt.” Tằng Bình nói.
Thẩm vấn giằng co thêm 2 giờ nữa, Lý Phi Phàm không chịu nổi áp lực đành phải thừa nhận hành vi tội ác của mình.
Đồng thời cũng khai ra địa điểm giấu công cụ gây án cùng địa điểm túc dục điếm nơi hắn lấy tinh dịch, vu oan cho Trần Quân.
Vụ án được phá, cũng đã bắt được hung thủ.
Nạn nhân Trịnh Văn còn đặc biệt chạy tới cục cảnh sát để cảm ơn Hàn Bân cùng những thành viên trong tổ
....
Trong phòng làm việc của tổ hai đội hình sự ba.
“Thằng nhóc Hàn Bân này không tồi nha, lại phá thêm được một vụ án khó.” Tằng Bình vươn tay, vỗ vỗ lên vai Hàn Bân.
“Đều là công lao của đội trưởng.”
“Đừng khiêm tốn, để khuyến khích, ngày mai cho cậu một ngày nghỉ, trở về nghỉ ngơi cho thoải mái.” Tằng Bình nói.
“Thật sao?” Hàn Bân nói.
“Tôi có hay nói đùa à?” Tằng Bình nghiêm mặt nói.
Các đồng nghiệp khác đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Phải biết cảnh sát hình sự rất bận, lúc có án lại bận rộn phá án.
Phá được rồi cũng không được nghỉ ngơi thoái mái như vậy.
Phải đi tìm lãnh đạo ký tên, đóng dấu, còn dấu trong đội, dấu trong cục, đủ các loại dấu, phòng kỹ thuật hình sự, đủ loại giám chế đề đang thục giục...
Báo cáo mỗi tháng đều cần đóng dấu, Viện kiểm sát lấy hồ sơ kiểm tra hoặc hồ sơ bắt hoặc không bắt, cấp lệnh bắt giữ...
Đi đến tòa án lấy bản án...
Hàn Bân được nghỉ, những việc này, liền đổ lên đầu những thành viên còn lại.
Không còn cách khác, ai bảo người ta có năng lực phá án.
....
Buổi tối về nhà, Hàn Bân mở TV lên, lựa chọn một bộ phim điện ảnh trên đầu bảng xếp hạng để xem, trên bàn còn có một đĩa đậu phộng, một đĩa tai heo, một đĩa dưa chuột kèm thêm hai lon bia.
Hàn Bân rất hưởng thụ khoảng thời gian thoái mái, nhàn hạ này.
Ngày mai không phải đi làm, tối nay uống rượu xong có thể đánh một giấc thật ngon.
“Leng keng, chúc mừng cảnh sát 577533 đã thuận lợi phá được vụ án.” Trong đầu Hàn Bân, vang lên tiếng của Cảnh Huy.
“Độ thông thạo kỹ năng +2, điểm thành tích +7.”
“Được nạn nhân cảm kích nên được tặng thêm một gói quà lớn.”
“Gói quà đó là gì?”
Kỹ năng sinh hoạt: Nấu ăn.
Phân loại: đồ ăn Sơn Đông.
Trình độ: Trung cấp.
Một lượng lớn kiến thức cũng như kinh nghiệm về nấu ăn đã được truyền vào đầu Hàn Bân.
“Hay thật, đột nhiên tôi lại trở thành đầu bếp.” Hàn Bân kinh ngạc nói.
Đầu bếp được chia thành 5 cấp: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, kỹ sư, kỹ sư cao cấp. Học sinh tốt nghiệp ở trường đào tạo đầu bếp cũng tương đương với trung cấp, có cả giấy chứng nhận trung cấp.
Hàn Bân vô cùng phấn khích khi trở thành đầu bếp có trình độ trung cấp, về sau, có thể nấu cơm với người nhà, có khách đến nhà cũng được dịp trổ tài.
....
Hôm sau, vừa sáng sớm, Hàn Bân đã đi ra ngoài mua sắm, chuẩn bị làm một mâm cơm thịnh soạn cho bố mẹ vào trưa nay.
Hàn Bân vẫn luôn bận công tác, không có thời gian bên cạnh ba mẹ, nhân dịp hôm nay được nghỉ, lại vừa học nấu ăn xong bèn đi hiếu kính với ba mẹ.
Đồ ăn Sơn Đông là một trong tám nền ẩm thực lớn của Trung Quốc. Đây là nền ẩm thực có lịch sử lâu đời, kỹ nghệ phong phú, là nền ẩm thực tốn nhiều sức lực nhất.
Ẩm thực Sơn Đông có rất nhiều món kinh điển, ví dụ như: thịt xào mộc nhĩ, cá chép chua ngọt, hải sâm nướng hành, cải trắng ngâm dấm, bữa trưa hôm nay, Hàn Bân sẽ nấu bốn món này.
Sau khi mua xong đồ ăn, Hàn Bân đi thẳng tới nhà bố mẹ mình.
Mẹ của Hàn Bân, Vương Tuệ Phương kinh ngạc nói: “Con trai à, con mua nhiều đồ ăn vậy làm gì?”
“Hôm nay con được nghỉ, có thời gian, sẽ nấu đồ ăn ngon cho hai người.” Hàn Bân nói.
Hôm nay là cuối tuần, Hàn Vệ Đồn cũng được nghỉ ở nhà, hiếu kỳ nói: “Con học nấu ăn từ khi nào?”
“Lúc còn đi học, thuê nhà ở ngoài, con thường tự nấu ăn.” Hàn Bân nói.
“Là nấu cho cô bạn gái nhỏ trước kia của con phải không?” Hàn Vệ Đông trêu ghẹo nói.
“Ba, cứ nhắc chuyện này làm gì vậy?” Hàn Bân bất mãn nói.
“Thật là, con mình đẹp trai như vậy, về sau sẽ tìm được người càng tốt hơn.” Vương Tuệ Phương quay sang lườm chồng mình.
“Con đi nấu ăn.” Hàn Bân nói.
“Con trai, có cần mẹ hỗ trợ không?”
“Không cần đâu mẹ.” Hàn Bân đi thẳng vào phòng bếp.
“Tốt thật, hôm nay chỉ cần chờ là có ăn.” Tâm tình Vương Tuệ Phương rất tốt.
Hàn Vệ Đông vẫn có chút nghi ngờ đối với khả năng nấu ăn của con trai, hắn liếc qua vợ rồi nói: “Em thật sự không vào xem thử à?”
Xi'an Perfect Planet Internet Technology Co., Ltd. (西安完美星球网络科技有限公司) © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved