Chapter 14 Manh mối

by Đinh Đinh 21:22,Dec 22,2021
Trong phòng bệnh của bệnh viện

Trương Hân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trên đầu quấn băng vải, tay phải ghim kim truyền dịch.

"Thùng thùng."
Điền Lệ gõ cửa đi đến, hơi liếc mắt đánh giá phòng bệnh, rồi lại nhìn về phía Trương Hân, "Tôi là Điền Lệ thuộc đội cảnh sát hình sự, muốn tìm hiểu một chút thông tin từ chị."
"Được, cô hỏi đi."

"Họ tên?"
"Trương Hân."
"Làm chức vụ gì ở bệnh viện?"
"Tài vụ khoa kế toán."
"Chị biết bọn cướp không?"
"Không quen biết."
"Chị có thể nói chuyện gì đã xảy ra không?" Điền Lệ đáp
Trương Hân gật đầu, hơi cắn môi, giống như đang nhớ lại, một lúc sau mới nói:
"Vào lúc 3 giờ chiều, tôi đi thu phí tại lầu 1, bốn tầng đều do phòng tài vụ lầu bốn đi thu. Bởi vì thang máy quá đông người, nên tôi leo thang bộ lên, lúc đi qua chỗ quẹo ở lầu 3, tôi nhìn thấy một người con trai mặc áo blouse màu trắng đang hút thuốc. Tôi cũng không để ý, kết quả lúc vừa đi ngang qua, đã bị hắn bịt kín miệng, dùng một con dao nhỏ kề sát sau eo tôi."
Nói đến đây, Trương Hân lộ ra thần sắc sợ hãi, "Hắn bắt tôi dẫn hắn đến phòng tài vụ, uy hiếp tôi không được hét lên, nếu không sẽ đâm tôi."
"Tôi thật sự rất sợ hãi, thật sự."
"Tôi tin chị, cô thật sự rất dũng cảm, việc cô cung cấp manh mối sẽ giúp chúng tôi mong chóng bắt được hung thủ." Điền Lệ cổ vũ nói.
"Lúc đó trên hành lang không có nhiều người, hắn đi sát vào tôi, chúng tôi người trước người sau đi tới phòng tài vụ. Hắn còn ép tôi mở két sắt ra, sau đó hắn đánh tôi hôn mê." Trương Hân nói.
"Hắn dùng cái gì đánh cô?" Điền Lệ hỏi.
"Tôi không biết."
"Nhìn hắn trông như thế nào?"
"Tôi không dám nhìn."
"Giọng hắn thì sao?"
"Là giọng nam, nghe rất kỳ quái, có thể là cố ý thay đổi giọng."
"Hắn có mang bao tay không?"
"Không có."
"Có manh mối khác không?"
"Tôi không nghĩ ra, lúc đó tôi rất hoảng loạn, chỉ nghĩ làm sao để sống sót, để hắn không giết tôi." Trương Hân nói.
.....

Trong phòng nghỉ của bệnh viện.
Một tiếng sau, Tằng Bình triệu tập mọi người.
Tằng Bình nhìn quét qua mọi người, nói: "Mọi người tổng hợp manh mối xem nào."
"Đội trưởng Tằng, bọn cướp chắc chắn có năng lực phản trinh sát, dấu vết ở hiện trường được, tôi cùng đội kỹ thuật không phát hiện ra manh mối nào." Hàn Bân nói.
"Tôi đã lấy lời khai từ phía nạn nhân, báo cáo cho mọi người một chút."
Nói rồi, Điền Lệ đem khẩu cung của nạn nhân ra nói lại, giúp mọi người hiểu kỹ hơn về quá trình gây án.
"Căn cứ theo lời khai của nạn nhân, kẻ bắt cóc đứng hút thuốc ở nơi quẹo của cầu thang, lát nữa cho nạn nhân xác định lại vị trí, biết đâu có thể tìm thấy tàn thuốc hay manh mối khác." Tằng Bình nói.
"Cá nhân tôi cảm thấy, khả năng này không lớn, bởi vì vào lúc tôi tới bệnh viện, cũng có người hút thuốc ở khúc quẹo cầu thang, chuyên môn phóng rất nhiều tàn thuốc cùng khói bụi, số lượng rất nhiều." Lý Huy nói.
"Cậu điều tra máy theo dõi thì có manh mối gì không?" Tằng Bình hỏi.
"Có, tôi thấy được video nạn nhân bị bắt cóc, ép vào phòng tài vụ." Lý Huy đáp.
" Mở lên đi."
Lý Huy lấy ra một cái máy tính bảng, thời gian là khoảng bốn giờ năm phút, đầu tiên là nạn nhân, đi cửa cầu thang đi ra, quan sát trước sau, mới đi vào cầu thang tầng bốn, phía sau còn có một người mặc áo khoác trắng."
Video cũng không rõ ràng, nhưng nhìn qua hình dáng, là một người con trai, chỉ tiếc luôn quay lưng về phía camera, nên không thể quay được mặt."
" Còn có một đoạn video, là video sau khi gây án."
Lý Huy lại chiếu lên một đoạn video khác, thời gian là bốn giờ mười lăm phút, có một người con trai mặc áo blouse trắng, từ phòng tài vụ đi ra, hắn cúi đầu, mang kính râm cùng khẩu trang để che mặt, trong tay còn cầm theo một cái bao.”
Triệu Minh lắc lắc đầu "Không có cách nào thấy được bộ dáng của tên cướp."
"Có còn nghi phạm nào khác trong video không?" Hàn Bân hỏi.
"Tạm thời không có phát hiện ra."
"Có lối thoát ở tầng nào nữa không? Có trang bị camera ở cầu thang không?" Tằng Bình nói.
" Từ lầu 5 trở lên là khu nằm viện, cầu thang bị chặn, chỉ có thể đi thang máy lên. Chỉ có lầu 1 là có lối thoát, vì nó là một đại viện, nên không có cameras.” Lý Huy đáp.
“Lối ra của mỗi một tầng ở đâu?” Hàn Bân nói.
“Hành lang mỗi một tầng đều có theo dõi, vào thời điểm gây án, không phát hiện ra người nào cõng bao, từ cầu thang tiến vào hành lang bệnh viện.” Lý Huy đáp.
“Nói cách khác, nơi kẻ cướp có khả năng rời đi nhất, chính là lầu một. Hắn phải rời khỏi bệnh viện, khẳng định sẽ chạy trốn từ cửa trước hoặc sau, xem xét cửa trước và sau bệnh viện, nhất định sẽ có manh mối.” Tằng Bình nói.
“Người xuất viện, đều sẽ mang theo hành lý, để tra được cũng vô cùng khó khăn.” Lý Huy đáp.
“Tôi bên này có một chút phát hiện, không chừng có thể tìm ra được manh mối.” Triệu Minh nói.
“Phát hiện gì?”
“Tôi dò hỏi hộ sĩ ở lầu 4, gần đây có người hay nhân viên nào khả nghi hay không. Dựa theo lời nói của một hộ sĩ tên là Phùng Nhiên, gần đây có một người, thường xuyên lui tới lầu 4, rất khả nghi.” Triệu Minh nói.
“Người kia là làm gì?”
“Là hộ công ở bệnh viện, kêu là Đoan Kế Lượng.”
“Phương hướng điều tra trước mắt là xem xét máy theo dõi và giám sát Đoạn Kế Lượng.” Tằng Bình suy tư một phen, nói.
“Hàn Bân, Triệu Minh, các cậu đi điều tra Đoan Kế Lượng một chút, xem thử có gì đáng nghi hay không. Lý Huy, Điền Lệ, các cậu tiếp tục ở đây xem xét máy theo dõi.”
“Rõ.”
.....
Hai người Hàn Bân cùng Triệu Minh đã tìm được hộ sĩ Phùng Nhiên.
Hộ sĩ nhỏ cao khoảng một mét sáu, dáng người nhỏ xinh, lớn lên rất đáng yêu.
Triệu Minh đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Hộ sĩ Phùng, manh mối cô cung cấp trợ giúp rất nhiều, chúng tôi muốn cậu giúp nhận diện Đoạn Kế Lượng.”
“Hắn là tội phạm cướp bóc à?” Phùng Nhiên nói.
“Cái này còn đang trong giai đoạn điều tra, hắn thường làm việc ở đâu?” Hàn Bân nói.
“Lầu 3.”
“Vậy hắn xuất hiện ở lầu 4, rất có khả năng là đi nghiên cứu địa hình.” Triệu Minh nói.
“Hôm nay cô có gặp hắn không?”
Phùng Nhiên gật đầu, “Buổi sáng có gặp qua.”
“Chúng tôi muốn đưa hắn về điều tra, cô có thể giúp chúng tôi nhận diện hắn không?” Triệu Minh nói.
“Tôi...hắn sẽ không trả thù tôi chứ?” Phùng Nhiên lo lắng nói.
Triệu Minh vỗ vỗ ngực, “Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Triệu Minh lớn lên cũng đẹp trai, nhưng vóc dáng không cao, chỉ khoảng mét 7, dáng người mảnh khảnh, nói ra những câu này cũng không khiến người ta tin tưởng.
Phùng Nhiên xem xét liếc nhìn sang Hàn Bân đứng bên cạnh, thân hình cao lớn, ánh mắt kiên nghị làm cho người ta cảm thấy kiên định.
“Được.”
Theo sự dẫn dắt của Phùng Nhiên, đoàn người liền đi tới lầu 3. Phùng Nhiên chỉ vào một người con trai đang rót nước ấm ở hành lang, nói: “Người hộ công kia chính là Đoạn Kế Lượng.”
Nói xong, Phùng Nhiên liền lùi sang một bên, cô không muốn rước phiền toái vào người.
Hàn Bân cùng Triệu Minh khẽ trao đổi ánh mắt, sau đó liền đi qua
“Đoạn Kế Lượng.” Triệu Minh đột nhiên gọi.
“Có.” Đoạn Kế Lượng theo bản năng mà đáp lại.
“Chúng tôi ở bên Cục công an, được biết cậu có liên quan tới tình huống hiện tại.” Triệu Minh nói.
Đoạn Kế Lượng sửng sốt một chút, nhìn nhìn hai người, sau đó đột nhiên đem ly nước ném về phía Triệu Minh, xoay người bỏ chạy.
“Ôi!” Triệu Minh bị nóng liền kêu lớn.
Hàn Bân sớm đã đề phòng đối phương chạy trốn, liền rướn người nhảy lên, đưa chân đá vào eo của Đoạn Kế Lượng.

Download APP, continue reading

Chapters

45