Chapter 19 Chui đầu vào rọ

by Đinh Đinh 22:43,Dec 22,2021
Một giờ sau, Lâm cương vội vàng chạy tới phân cục Cầm Đảo.
Lâm cương vừa vào văn phòng, liếc mắt một cái liền thấy Vương Hải Đống, lập tức hung hăng lườm hắn một cái.
“Đồng chí cảnh sát tôi chính là người nhặt được điện thoại của Vương Hải Đống.”
“Ngồi đi.”
“Cảm ơn.”
“Điện thoại tôi đâu, trả lại cho tôi.” Vương Hải Đống quát lớn.
“Cậu cũng ngồi xuống nói mọi chuyện cho rõ ràng.” Hàn Bân nói.
“Đồng chí cảnh sát à, còn phải nói gì nữa, chính là hắn lấy trộm điện thoại của tôi, còn ép tôi đưa tiền.” Vương Hải Đống nói.
“Đồng chí cảnh sát đừng nghe hắn nói bậy, điện thoại này thực sự là do tôi nhặt được.” Lâm Cương nói.
“Lâm Cương, cậu nói đi rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Hàn Bân sẽ không chỉ nghe lời nói của một bên, phải nghe từ hai bên mới có thể điều tra chuẩn xác vụ án.
“Tôi là tài xế lái xe, vào lúc đổi người, khó tránh khỏi sẽ bị rớt lại đồ vật, hắn ngồi trên xe tôi, điện thoại rơi ở phía sau.” Lâm Cương nói.
“Nếu cậu nhặt được điện thoại, vì sao không đưa cho hắn còn muốn đòi tiền của hắn?” Lý Huy hỏi
“Oan uổng quá! Tôi là một người đứng đắn, làm sao có thể đòi tiền của hắn?” Lâm Cương tức giận giống như đang phải chịu vũ nhục.
“Đừng kích động, nói sự thật là được.” Hàn Bân nói.
“Vào lúc tôi phát hiện ra điện thoại của hắn, hắn đã xuống xe, tôi cũng không biết hắn ở đâu.” Lâm Cương hồi tưởng lại nói.
“Sau khi tôi nhận khách, có tiếng điện thoại vang lên, rồi nói đây là điện thoại của hắn ta, bảo tôi đưa qua cho hắn, lúc ấy trên xe tôi có khách, làm sao có thể lập tức đưa qua?”
“Vậy sau khi trả khách xong, vì sao không đem điện thoại trả cho hắn?” Lý Huy đáp.
“Tôi vừa mới chở xong một vị khách đến sân bay, hắn lại gọi cho tôi, bảo tôi lập tức đưa điện thoại qua, tôi nói có thể đưa, nhưng qua đó không tiện đường, kêu hắn trả tiền xe cho tôi khoảng 200 tệ.” Lâm Cương nói,
“Sao lại không tiện đường? Từ chỗ sân bay tùy tiện kiếm một vị khách cùng hướng với tôi là được.” Vương Hải Đống nói.
“Cậu cho rằng muốn kéo liền dễ dàng kéo được vậy sao?” Lâm Cương nói.
“Đừng làm ồn, sau đó thì sao?”
“Hắn không chịu đưa 200 tệ, tôi nói không có cách nào giúp đỡ hẳn, tự hắn lại đây lấy đi, hắn bèn nói cái gì mà điện thoại không có định vị, nếu tôi không qua đây, hắn sẽ đến cục công an báo rằng điện thoại bị trộm.”
Lâm Cương hừ lạnh một tiếng: “Tôi không quan tâm, cúp máy luôn.”
“Có chuyện như vậy sao?” Hàn Bân quay đầu nhìn về phía Vương Hải Đống.
“Không phải, lúc sau hắn còn nói, điện thoại tốt như vậy, nói muốn 500 tệ cũng không nhiều, nếu không sẽ ném điện thoại vào cống thoát nước, nên tôi mới báo cảnh sát.” Vương Hải Đống nói.
“Đồng chí cảnh sát đó chỉ là lời nói khi tức, chỉ là tôi cảm thấy cách ứng xử của người này quá đáng ghét, tôi giúp hắn nhặt lại điện thoại, một câu cảm ơn cũng không có, còn làm tôi mất tiền, chậm trễ kiếm sống, bảo tôi đem qua đó, lý nào lại như vậy.” Lâm Cương nói
Thông qua cuộc đối thoại của hai bên, Hàn Bân đại khái đã hiểu được tình huống, nói: “Vương Hải Đống, hắn không muốn đưa qua, vì sao cậu còn không tự đi lấy?”
“Đồng chí cảnh sát, tôi là người từ xa tới, trời xa đất lạ, chỗ hắn nói tôi còn chẳng biết là ở đâu.” Vương Hải Đống buông tay.
“Vậy nên cậu liền báo án giả?” Lý Huy đáp.
“Tôi không hề bảo án giả, tôi cho rằng điện thoại của mình bị trộm, bản thân cũng bị ép tiền, chỉ cần hắn chịu đưa điện thoại cho tôi, thì tôi có thể hủy án.” Vương Hải Đống nói.
“Cậu cho rằng cục cảnh sát là nhà cậu à? Muốn hủy án là hủy án?” Hàn Bân hừ lạnh nói.
“Chỉ là tôi muốn lấy điện thoại về thôi mà.” Vương Hải Đống nói.
“Điện thoại đâu?” Hàn Bân hỏi.
“Gửi anh.” Lâm Cương vội vàng lấy điện thoại ra.
Hàn Bân cầm trong tay, nói: “Đây là điện thoại của cậu à?”
“Đúng vậy.” Vương Hải Đống duỗi tay muốn lấy lại.
“Mật khẩu là gì?”
“1524”
Hàn Bân nhập mật khẩu, thực sự mở được điện thoại.
“Đồng chí cảnh sát, anh xem, điện thoại này thật sự là của tôi.”
“Tôi kiểm tra một chút, nếu trong điện thoại có gì có thể chứng minh thân phận của cậu, tôi sẽ đưa cho cậu.” Hàn Bân nói, ấn vào thư viện ảnh của điện thoại, muốn nhìn một chút xem bên trong có ảnh chụp của chủ nhân không, xác nhận lại một chút.
“Đồng chí cảnh sát, ngài có thể xem WeChat của tôi, tôi có ảnh trong wechat.”
Hàn Bân không để ý hắn, tiếp tục lướt xem thư viện ảnh cứ nghĩ là không quan trọng vậy mà lại phát hiện điều ngoài ý muốn.
Hình chụp chân, trắng, hồng,... trong điện thoại có không ít ảnh chụp nội y nữ.
Hàn Bân càng xem, sắc mặt càng khó coi.
Mà Vương Hải Đống ở một bên cũng có chút khẩn trương: “Đồng chí cảnh sát, đây thực sự là điện thoại của tôi, anh trả cho tôi đi.”
“Rầm!” Một tiếng Hàn Bân ném điện thoại lên trên bàn, “Nói, đây là cái gì?”
“Này... đó là những thứ tôi tải từ trên mạng, nhìn chơi một chút.” sắc mặt Vương Hải Đống cực kỳ khó coi.
Hàn Bân nhấn vào một video ngắn, hình ảnh là tay vịn ở một thang máy, quay bên dưới váy của một người con gái, chờ đến lúc người con gái kia ra khỏi thang máy, màn ảnh điện thoại liền chuyển động rồi quay đến Vương Hải Đống.
Hắn lộ ra nụ cười đê tiện nói: “Hắc hắc! Tôi thích nhất là màu hồng nhạt, buổi tối có thể nhìn lại.”
“Cái này không phải từ trên mạng tải xuống.” Hàn Bân lạnh nhạt nói.
“Loại người hạ lưu này, ông đây hận nhất loại người như cậu.” Lý Huy mắng.
“Phi! Đây là tên hay chụp lén nổi tiếng ở quảng trường Cầm Đảo, tôi biết hắn, vậy mà lại chạy đến thành phố Cầm Đảo chúng ta chụp nội y của con gái, nếu bị tôi bắt được, thế nào cũng phải đánh chết hắn.” Lâm Cương mắng.
“Nói chuyện chú ý một chút, nơi này là cục cảnh sát.” Hàn Bân nói.
“Vâng vâng! Là do tôi quen miệng.” Lâm Cương đánh một cái lên miệng mình.
“Được rồi, hiện tại có thể chứng minh điện thoại này đúng là của cậu.” Hàn Bân hừ một tiếng, chuyển chủ đề nói.
“Căn cứ theo quy định rình coi, chụp lén, nghe trộm, đăng hình riêng tư của người khác, nhẹ thì tạm giam 5 ngày hoặc phạt tiền 500 tệ, nặng thì giam từ 10 ngày trở lên, đồng thời có thể phạt thêm 500 tệ.”
“Đồng chí cảnh sát, lần đầu được nghỉ phép tới Cầm Đảo, cho tôi một cơ hội đi, tôi tình nguyện nộp phạt, đừng bắt giữ được không?” Vương Hải Đống cầu xin nói
Lý Huy duỗi tay vỗ vai, Vương Hải Đống nói: “Đi thôi, tôi mang cậu đổi địa điểm để nghỉ phép.”
Vương Hải Đống hiện tại y hệt trái cà tím, cả người đều héo.
Chính bản thân hình cũng rõ loại sự tình này mày không làm sáng tỏ cũng không dẫn điện được
“Phi, vì 200 tệ, tự mình giam mình lại, đúng là xứng đáng.” Lâm Cương phỉ nhổ.
Hàn Bân nhìn về phía Lâm cương, nói: “Làm cậu phải chạy xe không tới đây một chuyến, có muốn thu phí không?”
“Không cần, tôi cũng không thiếu chút tiền ấy, chỉ là thấy trong lòng nghẹn khuất, làm chuyện tốt còn bị người khác uy hiếp, hiện tại đã làm rõ, 200 tệ thì có là gì.” Lâm Cương cười nói.
“Về sau gặp lại loại chuyện như vậy, giải thích với hành khách một chút, đừng nói chuyện kiểu vậy nữa.” Hàn Bân dặn dò.
“Vâng, về sau tôi sẽ chú ý.” Lâm Cương nói.
“Đi thôi.” Hàn Bân nói.
“Cảm ơn ngài.” Lâm Cương gật đầu, sau đó bước ra khỏi văn phòng.
“Leng keng! Chúc mừng cảnh sát 577533 giải quyết được tranh cãi của dân chúng, bắt được một tội phạm chụp lén.”
“Khen thưởng giá trị công huân +1”
Hàn Bân cười cười, không tồi chút nào, ngồi trong văn phòng thôi cũng có thể kiếm giá trị công huân.

Download APP, continue reading

Chapters

45