Chapter 13 Vụ án mới

by Đinh Đinh 21:21,Dec 22,2021
Viện số ba thành phố Cầm Đảo.
Đã nhiều ngày qua, đội cảnh sát hình sự không có vụ án nào, thân thể Lý Huy không thoải mái nên đã xin nghỉ, tới bệnh viện khám thử.
Trong bệnh viện, Lý Huy có chút bực bội, khắp nơi đều là người, đông như kiến, đi trên đường còn sợ bị người khác dẫm vào chân.
Không biết có phải do còn nhỏ, tiêm nên để lại di chứng, cứ vào bệnh viện, Lý Huy liền thấy cả người không thoải mái, thân mình có chút mềm nhũn.
Lý Huy chờ đợi nửa ngày, cuối cùng cũng đến lượt của mình.
Tại cửa sổ nơi đăng ký, một hộ sĩ hỏi: “Bệnh gì?”
“Khụ, tôi muốn lên khoa trực tràng hậu môn.” Lý Huy đáp
“Tôi hỏi cậu bệnh gì?”
“Trĩ.”
“Phòng thường hay phòng chuyên ?”
“Phòng chuyên.”
Dường như đang suy xét đến sự riêng tư của bệnh nhân nên phòng khám trực tràng nằm tận trên tầng 4.
Vốn dĩ, Lý Huy định đi lên bằng thang máy, nhưng lại thấy bên trong đã sớm chật kín người, có cả người già cũng có cả bệnh nhân.
Là một cảnh sát phục vụ nhân dân, Lý Huy cũng ngại phải đi cũng người già, phụ nữ, trẻ em cùng một thang máy.
Đi thang bộ cũng được.
Lý Huy là cảnh sát hình sự, tố chất cơ thể không tồi, leo có vài tầng, với hắn mà nói là chuyện nhỏ.
Nhưng hôm nay, bộ phận nào đó ở thân thể hắn vô cùng đau, càng leo thang bộ càng đau.
Leo được đến tầng hai, hắn đã có chút hối hận, chậc, hắn cũng là người bệnh, có tư cách gì phát huy tinh thần mạnh mẽ.
“Ai, cố lên đi.”
Lý Huy tiếp tục leo lên thang bộ, vì bị đau, tư thế của hắn cũng có chút kì quái.
Tại chỗ quẹo ở cầu thang, có người đang đứng hút thuốc, nhìn tư thế kỳ lạ của Lý Huy, nhịn không được ngoái theo nhìn lên vài lần, gắng nhịn để không cười thành tiếng.
Lý Huy càng cảm thấy mất mặt.
Chịu đựng đau đớn, trên tầng 4 này, cả một tầng đều thuộc về chứng bệnh không thường gặp, cũng tương đối thanh tịnh.
Lý Huy xem xét các số phòng, phòng tài vụ cũng nằm ở tầng này, mà khoa trực tràng hậu môn lại ở đầu khác của hành lang, hắn còn phải đi thêm một khoảng nữa.
Lý Huy đang đi tới, đột nhiên nghe được một âm thanh không bình thường, dựa theo tính cảnh giác của một cảnh sát, hắn dừng chân lại, cẩn thận lắng nghe, phát hiện âm thanh phát ra từ trong phòng tài vụ, vừa đi vào, âm thanh lại càng lớn hơn.
“Ô ô...”
“Bang bang....”
Lông mày Lý Huy hơi nhíu lại, “Có việc rồi.”
....
Tại cục cảnh sát Cầm Đảo.
Đã nhiều ngày, không có một vụ án nào.
Hàn Bân lại cảm thấy nhàm chán, liếc nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 5 giờ chiều, tan làm thôi.
Kỹ năng phân tích của Hàn Bân là do chi trả theo kỳ mà có được, mỗi tháng đều phải chi trả 10 điểm công huân.
Áp lực như núi.
Hiện tại hắn đã có được 3 kỹ năng:
Kỹ năng được thưởng: giám định dấu chân (cao cấp), mức độ thuần thục +7.
Kỹ năng theo kỳ: phân tích biểu tình (cấp nhập môn), mức độ thuần thục +2, hoá đơn theo giai đoạn (120 điểm công huân).
Kỹ năng sinh hoạt: đồ ăn Sơn Đông (trung cấp), mức độ thuần thục +3.
Giá trị công huân +16.
Hàn Bân hiện tại đang có 16 điểm giá trị công huân, kỹ năng phân tích có mức độ thuần thục là +2, tương đương với 2 điểm giá trị công huân, cũng đủ để chi trả cho tháng sau, không đến mức quá thiếu thốn.
“Cảm giác bị mắc nợ đúng là không thoải mái chút nào.”
“Bạch bạch...” Một trận tiếng vỗ tay vang lên.
Tằng Bình đi vào văn phòng, nói: “Tất cả lại đây, có vụ án mới.”
“Đội trưởng Tằng, vụ án gì?” Hàn Bân hỏi.
Có vụ án thì sẽ có cơ hội tăng giá trị huân chương, hắn hy vọng sớm trả hết các hoá đơn phân kỳ.
“Vụ án cướp của.” Tằng Bình nói.
“Là ở ngân hàng, hay trong cửa hàng trang sức?” Điền Lệ hỏi.
“Đều không phải.” Tằng Bình lắc đầu: “Lên xe rồi nói tiếp.”
“Cần liên hệ với bên đội kỹ thuật chứ?”
“Tôi đã liên hệ, bọn họ sẽ đến sau.”
Mọi người thu thập các trang bị cần dùng, di chuyển trên một chiếc xe việt dã, Triệu Minh ngồi ở ghế lái, nói: “Đội trưởng Tằng, đi đâu?”
“Viện số ba của thành phố.”
“Đúng là hiếm khi thấy có cướp bóc ở bệnh viện như này.” Điền Lệ đáp.
“Thời buổi hiện nay, trừ ngân hàng ra, nơi có tiền nhất chính là bệnh viện.” Tằng Bình hừ một tiếng, nói.
“Bệnh viện đông người, lại toàn là người xa lạ, không dễ bị phát hiện, mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, càng dễ che giấu.” Hàn Bân phân tích.
“Cũng không thể trách bệnh viện không hợp thời, không thể trả bằng điện thoại, các bệnh nhân chỉ có thể trả tiền mặt, không những không thuận tiện mà lại còn bị người xấu theo dõi.” Triệu Minh nói.
“Vấp ngã một lần thì sẽ thay đổi thôi.” Tằng Bình nói.
“Đội trưởng Tằng, có cần gọi cho Lý Huy để cậu ta tới giúp đỡ không?” Điền Lệ đáp.
“Không cần, tên nhóc này đang ở hiện trường, còn lập được công lớn.” Tằng Bình nói.
“Có ý gì?”
“Tiểu tử này miệng rộng, tới hiện trường bảo hắn nói cho các cậu nghe.” Tằng Bình cười nói.
.....
Tới bệnh viện, đoàn người lập tức đi lên tầng bốn.
Ở bên ngoài phòng tài vụ đã được ngăn bởi dải phân cách, bên cảnh sát công an nhân dân gần đó cũng đã tới hiện trường, giúp đỡ giữ gìn trật tự.
“Đội trưởng Tằng.” Lý Huy vẫy vẫy tay.
“Lý Huy, sao cậu lại ở hiện trường?” Hàn Bân nói.
“À...chuyện này nói ra dài lắm.” Lý Huy đáp.
“Vậy nói ngắn gọn lại.” Tằng Bình nói.
“Khụ...” Lý Huy ho nhẹ một tiếng.
“Hôm nay tôi tới xem bệnh, đi ngang qua phòng tài vụ, nghe được bên trong có động tĩnh lớn, đầu tiên là âm thanh ô ô, sau đó là bang bang, trước như tiếng người cầu cứu, sau như âm thanh người đạp vào tường....”
“Lý Huy, nói ngắn gọn lại.” Tằng Bình nói.
“Tôi thăm dò một chút, thấy tiếng động bên trong càng lớn hơn, nên tôi kêu hộ sĩ tới, tìm viện phó lấy chìa khóa dự phòng, vừa mở cửa liền thấy một người phụ nữ trung niên bị trói chặt, két sắt cũng đã bị mở ra.” Lý Huy đáp.
“Người phụ nữ bị hại thân phận như nào?”
“Bà ấy tên là Trương Hân, là kế toán của khoa tài vụ trong bệnh viện.”
“Xác định được thời gian xảy ra vụ án là mấy giờ?” Hàn Bân hỏi.
“Phần đầu Trương Hân bị ngoại thương ngoài, rất nhiều manh mối chưa kịp hỏi ra, đã liền phải đưa đi chữa trị.” Lý Huy đáp.
“Bị cướp bao nhiêu tiền?”
“Hơn bốn mươi vạn tiền mặt.” Lý Huy đáp.
“Bốn mươi vạn không phải con số nhỏ, nếu muốn mang đi hẳn là rất nổi bật.” Hàn Bân nói.
“Vào lúc tới đây, tôi có để ý một chút, tại đại sảnh và hành lang của bệnh viện đều có máy theo dõi, nhưng không thấy tung tích của nghi phạm.” Triệu Minh nói.
“Vụ án đại khái như nào, mọi người cũng đều đã hiểu, hiện tại tôi phân chia nhiệm vụ một chút, tất cả chia nhau ra thu thập manh mối.” Tằng Bình đảo mắt nhìn quanh mọi người, nói:
“Điền Lệ, cô đi ghi chép lại manh mối từ bên nạn nhân, hõi kỹ một chút, hình dạng bọn cướp cùng quá trình gây án.”
“Hàn Bân, cậu ở hiện trường, kiểm tra xem có dấu chân hay manh mối khác không.”
“Lý Huy, cậu đi xem xét quanh bệnh viện, xem có kẻ nào khả nghi không.”
“Triệu Minh, cậu đi hỏi thăm các nhân viên y tế, xem có ai chứng kiến gì không.”
“Được.” Mọi người nhận lời.
....
Hàn Bân mang bao tay và giày, đi vào trong phòng tài vụ, Lỗ Văn ở bên đội kỹ thuật đang đưa người vào thu thập chứng cứ.
Hàn Bân nhìn liếc một cái, nhìn qua két sắt đã mở rộng, kế bên còn có một vết máu, hẳn là của kế toán Trương Hân.
Trừ cái này ra, không có dấu chân, cũng chẳng có công cụ gây án hay manh mối rõ ràng gì.
“Lỗ Vân, có dấu vân tay của hung thủ không?” Hàn Bân nói.
“Không có.” Lỗ Văn nói.
“Những manh mối khác thì sao?” Hàn Bân nói.
Lỗ Văn dùng ngón trỏ tay phải chỉ, đẩy đẩy gọng kính: “Hiện trường được dọn dẹp quá sạch sẽ, ngay cả dấu vân tay của nạn nhân cũng chưa tìm được.”

Download APP, continue reading

Chapters

45