Chapter 3 Chương 3: Vạn Oán Linh Đổi Một Nghê Hồn (1)

by Tịch Nguyệt Chi Vy 11:08,Apr 01,2023
Khanh Ly vừa tới hiện trường đã thấy không khí nơi đây sục sôi, máu me tanh tưởi vẩy khắp nơi, quả thật, kinh khủng đến mức không thể kinh khủng hơn!

Chính tà đánh nhau quả thật rất đã mắt!

Thất Hoàng Nguyệt thấy đại sư tỷ tới, đạp gió bay tới chỗ cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đại sư tỷ, chúng ta làm gì đây?"

Khanh Ly nhớ lại những gì mình đọc, cười mỉm: "Không cần lo lắng, ta có cách."

"Muội truyền âm cho mấy sư huynh sư đệ của chúng ta, bảo bọn họ âm thầm rút về một nửa, đi theo ta."

"Sư tỷ tính làm gì?" Thất Hoàng Nguyệt lo lắng hỏi.

Khanh Ly vỗ vai nàng ấy, an ủi: "Yên tâm đi, ta sẽ không chết đâu, mệnh ta dài lắm."

Thất Hoàng Nguyệt: "..." Tỷ an ủi như vậy thà đừng an ủi còn hơn!

Thất Hoàng Nguyệt rất muốn đánh cho đại sư tỷ một cái, nhưng lại không thể động thủ. Dù sao đây cũng là đại sư tỷ thiên tư trác tuyệt của môn phái, là người bảo vệ nàng ấy ở kiếp trước mà hồn phi phách tán, không thể siêu sinh. Vì thế, Thất Hoàng Nguyệt đành nhịn lại, truyền âm cho mấy sư huynh sư đệ của mình.

Nữ chủ làm việc rất có năng suất, chỉ khoảng một khắc sau, đã có người bay tới trước mặt cô.

Nhìn bốn người trai xinh gái đẹp lộng lẫy trước mặt, Khanh Ly cảm thấy...

Có vẻ như Kiếm Thanh tông tuyển đồ đệ toàn nhìn mặt thôi! Đẹp như này thì đi chạy show luôn đi chứ tu luyện cái gì nữa!

Khanh Ly âm thầm vuốt vuốt trái tim nhỏ bé mong manh của mình, cười với bọn họ một cái xem như chào hỏi. Sau đó, cô quay sang nhìn Thất Hoàng Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ là ai vậy?"

Thất Hoàng Nguyệt ném cho cô một ánh mắt như đang nhìn kẻ có bệnh, hoài nghi hỏi lại: "Đại sư tỷ không nhớ sao?"

"Đây là tứ đồ đệ của tam sư thúc đó."

"Tam sư thúc? Tứ đồ đệ?" Khanh Ly chầm chậm nhớ lại tình tiết truyện. Ừm, nếu cô nhớ không nhầm thì thật sự có vị tam sư thúc này.

Đó là tam sư thúc Thanh Quy chân nhân, tam sư đệ của sư phụ cô thì phải.

Ba năm trước, vị Tam sư thúc này thu nhận một lần bốn đệ tử, tất cả vừa mới lên trúc cơ không lâu.

Hai nam hai nữ, thanh tao thoát tục, mỗi người một tính cách, đúng thật là tứ đại đồ đệ.

Khanh Ly thu hồi suy nghĩ, nhìn thoáng qua bọn họ, gật đầu rồi nói: "Nếu các sư đệ sư muội đã tới vậy thì bắt đầu thôi."

Nói xong, cô xoay người, túm lấy cổ áo của bốn người kia, mạnh mẽ kéo đi, hoàn toàn ngó lơ nét mặt bọn họ.

Thất Hoàng Nguyệt: "..." Đại sư tỷ hôm nay lại làm sao nữa vậy?

Nhưng nàng ấy chỉ thắc mắc một chút, sau đó ngờ vực suy nghĩ. Đại sư tỷ kéo bốn đệ tử của tam sư thúc đi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ đại sư tỷ nhận ra bọn họ có ý xấu rồi nên muốn giết người diệt khẩu?

Không đúng, nếu nhận ra thì chắc hẳn đại sư tỷ nên bàn chuyện này với sư tôn mới đúng, tỷ ấy làm vậy là ý gì đây?

Không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy, đẩy lùi đám ma tộc trước đã!

Thất Hoàng Nguyệt đưa ra vài cái thắc mắc, giây tiếp theo đã vung kiếm lên, đâm thẳng vào ngực một tên ma tộc đang lao tới.

Lúc này, Cố Tinh Sa cũng đến bên cạnh nàng ấy: "Nhị sư tỷ, thế nào rồi?"

Câu này... không biết là y đang hỏi cái gì.

"Đệ muốn hỏi gì?" Thất Hoàng Nguyệt mặt mày lãnh đạm, điên cuồng chém ma tộc đang lao tới, không hề để ý đến Cố Tinh Sa.

Đối với nàng ấy, mặc dù Cố Tinh Sa có giúp nàng ấy ở kiếp trước nhưng dẫu sao cũng là nam nhân, nàng ấy không muốn vướng phải nam nhân.

Rất phiền phức!

Cố Tinh Sa liếc nhìn nàng ấy một cái, sau đó cũng vung kiếm lên, kiếm khí mạnh mẽ xuất hiện, đánh ngã một ma tộc đang có ý đồ đánh lén. Đánh xong, y mới hỏi lại lần nữa: "Đại sư tỷ đâu rồi? Tỷ ấy thế nào rồi?"

Thất Hoàng Nguyệt nhíu nhíu mày nhìn ma tộc bị đánh ngã trên mặt đất. Đường kiếm sắc ngọt cắt đôi nửa người gã, máu bắn ra ngoài, không phải màu đỏ thông thường mà là màu xanh, mùi hôi thối nồng nặc quanh quẩn trong không khí, quả thực rất hù người!

Nàng ấy thu hồi tầm mắt, rũ mi, che đậy ánh sáng đang lóe lên trong đôi mắt đen như mực kia. Mãi lâu sau, nàng ấy mới nói: "Đại sư tỷ dẫn theo tứ đồ đệ của sư thúc đi rồi. Không biết đi đâu."

"Tỷ ấy tính làm gì cơ chứ..." Cố Tinh Sa lẩm bẩm nói một câu, sau đó không nghĩ quá nhiều, xoay người gia nhập chiến trận.

Thất Hoàng Nguyệt thấy vậy, cũng không rảnh lo đông nghĩ tây nữa, cầm kiếm, xông vào trận chiến.

Đánh bại ma tộc là nhiệm vụ chính lần này của bọn họ. Bách Lý sơn là nơi có rất nhiều ma tộc cấp cao, nếu lơ là, đừng nói đến việc cướp bí vật của ma tộc về, có khi đến mạng của mình, bọn họ còn giữ không nổi.

Quay về phía Khanh Ly.

Sau khi rời khỏi chiến trường, Khanh Ly dẫn theo mấy đệ tử của Kiếm Thanh tông đi về phía một sơn động rất sâu, rất tối tăm nằm trong vùng hoang vu nhất của Bách Lý sơn. Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là nơi ma tộc cất giữ bí vật của mình, cũng là yếu địa của bọn chúng.

Tuy nhiên, để đánh ngã nơi này, nam nữ chính lần này đã mất rất nhiều sức, rất nhiều người chết mới có thể lấy được bí vật ra.

Chính vì lý do này mà đây được coi là một sự kiện khá quan trọng trong tình tiết truyện. Dù sao thì cái bí vật của của ma tộc kia cũng được sử dụng để nữ chính thống nhất thiên hạ mà!

Vì vậy, Khanh Ly rất có hứng thú với cái đồ tên bí vật kia.

Nên cô mới kéo đám người chính đạo tới đây, cướp!

Trong đám người đi theo Khanh Ly có một cô nương nhỏ, nhìn qua rất đáng yêu, tên là Lý Hàm Vy, nhưng có vẻ cái đáng yêu đó, Khanh Ly không được hưởng thụ rồi.

"Đại sư tỷ, chúng ta đi đâu thế? Nơi này ẩm ướt quá, bẩn nữa, tỷ tính làm gì? Đừng nói ở đây có thứ quý giá với tỷ đấy nhé? Đúng là để kết đan thành công mà cái gì tỷ cũng có thể làm nhỉ?" Nàng ta nhíu mày, ánh mắt ghét bỏ thoáng đảo qua mấy vách đá tối tăm xung quanh.

Khanh Ly không để ý đến nàng ta, cô cũng biết, cô nương Lý Hàm Vy này không thích mình, cũng không thích nữ chính, nên cô cũng chẳng quan tâm lắm. Cô không quay đầu lại, chỉ dùng giọng nói toàn ý xấu trả lời lại: "Yên tâm đi, ta sẽ không để muội có cơ hội tỏa sáng hơn ta đâu."

Vậy nên bớt hỏi lại đi!

Download APP, continue reading