Chapter 6 Chương 6: Vạn Oán Linh Đổi Một Nghê Hồn (4)

by Tịch Nguyệt Chi Vy 14:54,Apr 06,2023
Nghe thấy câu hỏi này của Châu Đông, ánh mắt của Khanh Ly có hơi biến đổi. Nhưng rất nhanh, ánh mắt của cô đã khôi phục lại như thường, thanh triệt sạch sẽ.

Khanh Ly cười cười, nghiêng đầu nhìn Châu Đông: "Đệ nói xem, ta đi đâu?"

Tuy giọng nói của tiểu cô nương vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng Châu Đông có thể nghe ra được lãnh ý nhàn nhạt.

Cô đang đe doạ mình.

Tín hiệu cảnh báo trong đầu Châu Đông điên cuồng vang lên, nhắc nhở hắn ta không nên ăn nói lỗ mãng với cô nướng trước mặt, nếu không sẽ chết không toàn thây.

Châu Đông rất lý trí nghe theo tín hiệu cảnh báo ấy.

Hắn ta đảo mắt, liếc nhìn xung quanh một chút, rồi nói: "Ma tộc đã chết, chúng ta đi lấy bí vật thôi."

Nhắc tới bí vật, bọn họ ai nấy đều đầy máu sống lại, hưng phấn bừng bừng đứng lên đi xung quanh tìm một vòng. Đáng tiếc, tìm nửa ngày nhưng đến cái cọng lông của bí vật, bọn họ cũng không tìm thấy.

"Thế này là sao?" Lý Hàm Vy bực bội đá đá mấy viên sỏi dưới chân, vẻ mặt cực kỳ thiếu kiên nhẫn: "Đại sư tỷ, chỗ tỷ thế nào?"

Khanh Ly vuốt cằm, híp mắt nhìn tảng đá trước mặt mình. Cô nhớ, lúc nãy, khi đang đánh nhau với ma tộc, cô cảm nhận được dao động kỳ lạ phát ra từ chỗ này. Vào khoảnh khắc đám ma tộc kia tự bạo, dao động còn phát ra mạnh hơn.

Rốt cuộc là nằm ở đâu...

Nghĩ tới đây, Khanh Ly bỗng nhiên nâng tay, sờ soạng hai cái trên tảng đá. Sờ sờ một lúc, cô bỗng tìm thấy một cái khe nứt kỳ quái trên mặt cắt của tảng đá.

Trong hang động này khá tối, vết nứt này còn nằm ở chỗ khá khó thấy, nên không có ai để ý đến nó.

Khanh Ly sờ sờ một hồi, cảm thấy muốn quỳ với IQ của đám ma tộc luôn. Bộ bọn chúng cho rằng không ai thấy là không ai nghi ngờ à? Ít nhất phải cất giấu kỹ lưỡng chứ!

Cô mới có trúc cơ thôi nhưng đã có thể cảm nhận được loại dao động này rồi, nếu người tiến vào đây là tu sĩ có tu vi cao hơn thì thế nào?

Đám ma tộc này không biết nghĩ à? Thật sự cho rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất à?

Cái đó là quan niệm của nhân giới, đám ma tộc như các ngươi chơi được à?

Phải động não đi chứ!

(Đám ma tộc: ...Đồ của nhân giới thì thế nào, bọn ông thấy hợp lý thì dùng thôi! Kỳ thị chủng tộc à?)

Tìm thấy vết nứt này, Khanh Ly không chút do dự cầm nhuyễn kiếm cắm vào trong. Đừng hỏi tại sao cô làm như vậy, cô xem trên phim truyền hình não tàn đấy!

Trong phim, nhân vật chính toàn làm như vậy, sau đó mở ra được kỳ ngộ thôi! Cô vẫn khá là có lòng tin vào nhân phẩm của cô đấy, với những gì cô đã làm ở kiếp trước, nhất định sẽ có kỳ ngộ đúng không!

Nhưng ông trời lại dùng sự thực nói cho Khanh Ly biết, cô nằm mơ tương đối nhanh.

Làm gì có kỳ ngộ gì! Không có kỳ ngộ, không có kỳ tích, không có kỳ trân dị bảo, chỉ có chuyện kỳ lạ xảy ra thôi!

Ầm ầm ầm-

m thanh sụp đổ điên cuồng vang lên, sau đó mặt đất dưới chân năm người nứt ra, cả đám chưa kịp kêu lên đã bị kéo vào một không gian tối đen.

Cạch cạch cạch-

Xoẹt xoẹt xoẹt-

Leng keng leng keng leng keng-

Một đống tạp âm pha trộn vào nhau vang lên bên tai Khanh Ly, làm đầu cô đau như muốn nứt ra luôn rồi. Cô khó chịu ôm đầu ngồi dậy, ngơ ngác, ngỡ ngàng nhìn xung quanh.

Xung quanh tối om, không có một bóng người, không có hơi thở của sự sống, càng đừng nói tới ánh sáng. Khanh Ly mò mẫm sờ soạng xung quanh, phát hiện mình giống như đang ngồi trên một cái nệm nước, mềm mềm, êm ái, rất có độ đàn hồi, quan trọng hơn, còn rất mát.

Thoải mái đến không tưởng!

Khanh Ly cảm thấy có hơi kỳ quái, theo bản năng sờ sờ thanh nhuyễn kiếm bên hông. Nhưng điều kỳ lạ là, nhuyễn kiếm của cô đã biến mất từ lúc nào không hay!

Khanh Ly: "..." Kiếm của cô đâu?

Đây là kiếm của sư phụ Tống Nhạc chân nhân tặng cô... à nhầm nguyên thân đó! Nếu mất thì ông ấy có tức giận không?

Hẳn là... tức giận đi? Đồ mình tặng nhưng người ta không trân trọng còn làm mất, ắt hẳn vị Tống Nhạc chân nhân kia sẽ rất tức giận.

Được rồi, không nói đến chuyện có tức giận hay không. Chuyện quan trọng lúc này là cô phải thoát khỏi đây!

Nếu không thì cô sẽ không còn mạng để Tống Nhạc chân nhân trút giận đâu!

Nghĩ thông suốt, Khanh Ly cẩn thận đứng dậy, theo bản năng vỗ vỗ y phục hai cái, nhưng cô vừa định vỗ phần tà áo dài thòng lọng phía trước, bỗng nhận ra một chuyện kỳ lạ...

Mẹ! Mẹ! Mẹ! Tay ông đây nhỏ lại từ khi nào?

Ông đây hoàn đồng rồi?

Khanh Ly mơ màng nhìn hai bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh của mình, cảm thấy trái tim đau ơi là đau.

Cô đang làm người lớn vui vẻ, ai cho cô uống tiên dược cải lão hoàn đồng rồi?

Đúng lúc này, một giọng nam trầm khàn vang lên.

"Nó ở trong này."

Theo giọng nói kia, không gian đen tối xung quanh Khanh Ly dần dần biến mất. Ánh sáng xé không, mạnh mẽ xông vào. Nhất thời không thích ứng được với ánh sáng quá mạnh, Khanh Ly híp mắt lại, dùng tay ngăn trở ánh sáng.

Một cánh tay vươn về phía cô, nắm chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn của Khanh Ly, kéo cô ra ngoài.

"Đi! Mày đi ra đây cho ông!"

Động tác của gã nam nhân này khá thô lỗ, làm cho cánh tay nhỏ của Khanh Ly đỏ bừng lên, bước chân cũng loạng choạng, suýt nữa té ngã. Cô bị kéo khỏi nơi u tối đó, được đưa ra ngoài ánh sáng. Lúc cô nhìn về phía sau, chỉ thấy một cánh cửa lớn đang khép dần lại, chỉ để lộ một khe hở nho nhỏ.

Nương theo khe hở đó, Khanh Ly có thể nhìn thấy nơi mình vừa ở.

Một nơi có rất gò đất cao cao giống như nấm mồ, đen sì, không có bất luận sự vật nào xung quanh.

Cái đó là cái gì?

Khanh Ly nhăn mày đẹp, có hơi thắc mắc.

Nhưng cô không có thời gian để thắc mắc quá lâu, vì gã nam nhân này mang cô đến một nơi rất lớn, còn có rất nhiều người.

"Đây là người có đôi mắt hai màu mà ngươi nói?"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Trước mặt gã nam nhân có một người khác. Người này mặc đạo bào màu xanh đen, trên đạo bào có thêu rất nhiều cây trúc, lá trúc, trên người còn tràn ngập một loại khí chất trích tiên, ít người có được. Gã nam nhân còn rất khúm núm trước người này: "Thưa tiên nhân, nó thật sự có đôi mắt hai màu, một đen một đỏ, nhìn rất kỳ dị!"

Nghe tới đây, những người đứng vây xem bọn họ cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, cực kỳ nhiệt tình.

Khanh Ly hoài nghi nghiêng đầu đánh giá nơi này một chút…

Download APP, continue reading