Chapter 10 Chương 10: Vạn Oán Linh Đổi Một Nghê Hồn (8)

by Tịch Nguyệt Chi Vy 06:52,Apr 12,2023
Khanh Ly bỏ qua suy nghĩ quái lạ của mình, hỏi lão: "Không biết danh xưng của tiền bối là gì?"


"Danh xưng?" Lão giả trước mặt Khanh Ly làm bộ bí ẩn xoa xoa, sau đó cười mỉm: "Không phải lão đã giới thiệu rồi hay sao? Không chịu nhớ danh tính của người khác là không tốt đâu."


Khanh Ly: "…" Hử? Lão có nói gì sao? 


Khanh Ly cố gắng lục lại trí nhớ kém cỏi của mình một chút, để xem thử xem mình có bỏ quên cái gì hay không.


À, đúng là cô có bỏ quên vài thứ.


Cô thật sự đã quên mất một vài việc. Lão giả này thật sự đã nói đến danh xưng của mình. 


Rất ngắn gọn…


Thánh tử ma tộc. 


Khanh Ly ngẩng đầu lên nhìn lão, cười nhẹ: "Rất vui được gặp ngài, thánh tử ma tộc." 


Nhắc đến mấy chữ cuối cùng, trong mắt cô lóe lên vài tia sáng kỳ lạ.


Thánh tử ma tộc, đúng là cô suýt nữa đã quên kẻ này. Lão già này là boss của phó bản bí vật ma tộc. 


Thánh tử ma tộc, Nghê Nguyệt đài. 


Lão giả ma tộc bắt được tia sáng dưới đáy mắt Khanh Ly, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn vài lần: "Nhìn vẻ mặt ngươi, có vẻ như ngươi cũng đoán được ta là ai và lý do ngươi tới đây rồi đúng không?" 


"Nếu ta nói không thì sao?" Khanh Ly quan sát lão một lúc, nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu như vậy.


Quả nhiên, gương mặt của vị thánh tử ma tộc hơi biến dạng, hơi thở cũng trở nên nguy hiểm. 


"Không biết?" Lão nhướng mày cười vô cùng yêu nghiệt, ngay cả gương mặt già vài nghìn tuổi cũng sinh động hơn vài phần. 


Nhìn rất là lừa tình đó có biết không! 


Khanh Ly nhìn vị thánh tử kỳ lạ kia, yên lặng lùi ra phía sau hai bước, nghiêm túc bổ sung thêm hai câu: “Nói thật nhé, ta thật sự không biết lý do vì sao ta lại ở đây, càng không biết tiền bối muốn làm gì, điều duy nhất mà ta biết chính là thân phận của ngài. À, ngài cũng đừng thắc mắc lý do ta biết, là vì trên mặt ngài dán hàng chữ ‘Ta là thánh tử ma tộc’ to đùng kia kìa.”


Lão thánh tử: “...” Nàng ta đang nói cái gì thế? Ta đường đường là thánh tử ma tộc kiến thức uyên thâm, sao vẫn không hiểu nàng ta nói gì là sao?


Lão thánh tử hắng giọng, cười gượng một tiếng, che giấu sự không tự nhiên dưới đáy lòng: “Ngươi muốn nghe chuyện xưa không?”


Khanh Ly hé miệng, chuẩn bị nói từ chối, thì lại bị lão thánh tử cắt ngang: “Không muốn nghe cũng phải nghe. Ta đã ở đây rất lâu rồi, không có ai đến đây nói chuyện với ta, nếu có thì cũng là một đám phế vật không có năng lực. Bây giờ mãi mới có một người tới thăm ta, ta rất vui mừng, rất muốn nói chuyện với ngươi. Ngươi không thấy ta đáng thương ư?”


Khanh Ly: “...” Đáng thương cái rắm! Ngài cứ đánh rắm tiếp đi!


Ngài không cho ta nói từ chối, còn hỏi ta làm khỉ gì? Rảnh quá à? Ngài hết việc làm rồi đúng không?


Đáy lòng Khanh Ly điên cuồng ném đá cái tính cách không nói lý này của lão thánh tử kỳ lạ này nhưng ngoài mặt vẫn cười rất ngọt: “vậy ngài kể đi.”


Nói nhanh lên để ta còn về nữa! Ta là đại lão đấy, đám người chính đạo vẫn đang chờ ta quay về lãnh đạo kia kìa!


Thánh tử ma tộc thấy Khanh Ly nhiệt tình (tưởng tượng), cười vô cùng vui vẻ (cười giả tạo) thì rất hài lòng. Thế nên lão thánh tử quyết định phải làm một buổi kể chuyện xưa đáng nhờ. Lão nắm đầu tên già đầu bệnh hoạn đang làm loạn  để tìm kiếm sự chú ý ở bên cạnh mình, bắt lão ta đi lấy một nén nhang, đốt lên, tạo ra hiệu ứng hương khói cho buổi trò chuyện. 


Ma tộc là chủng tộc khác hoàn toàn với nhân tộc, bọn họ tu luyện bằng ma khí. Ma khí càng cường thịnh, tốc độ tu luyện càng cao. Vốn dĩ ma tộc đang bị phong ấn ở ma giới, và nơi được chọn làm ranh giới giữa nhân tộc và ma tộc là Ngưng Sơn Chi Lộ Nam. Bọn chúng bị nhốt ở đó hơn ngàn năm, không được phép đặt chân vào nhân giới. Nhưng bằng một cách nào đó, phong ấn ở Ngưng Sơn Chi Lộ Nam bị phá, ma tộc tràn vào, đánh chiếm lãnh địa của nhân tộc, Sau đó, có những lãnh địa của nhân tộc đã bị ma tộc đánh chiếm hàng ngàn năm, một cọng lông đám tu sĩ nhân tộc cũng không giành về được. Và sau một khoảng thời gian bị chiếm đóng, những nơi đó đã tràn ngập ma khí, tu sĩ nhân tộc cũng không muốn giành lại những nơi đó nữa.


Mà mở đầu của những chuyện rắc rối này bắt đầu từ hàng ngàn năm trước, khi vị thánh tử ma tộc đời thứ mươi chín chính thức bước lên vị trí thống trị ma giới. Vị thánh tử này được chọn ra từ vô số những ứng cử viên sáng giá. 


Nhưng từ khi vị thánh tử này lên làm người đứng đầu, đã có vô số những lời đồn xua6 hiện trong nội bộ ma tộc. 


Nghe nói, vị thánh tử đời thứ mười chín này có tu vi cao thâm, không ai bì nổi, một mình hạ cả thành trì. 


Nghe nói, vị tân thánh tử này của ma tộc đã giết hại tất cả những kẻ chống đối mình để ngồi lên vị trí thánh tử ma tộc, mà tất cả những kẻ được gọi là ứng cử viên kia cũng bị lão xử lý. 


Nghe nói, đã có vô số tu sĩ chính đạo đã chết trên tay lão. 


Nghe nói, vị tân thánh tử này là người máu lạnh độc ác, không phân trái phải, không chịu nghe ai nói bao giờ.


Vô số cái nghe nói lưu truyền trong nội bộ ma tộc, tất cả không phân rõ trái phải, đúng sai hay tốt xấu, nhưng chúng đều có một điểm chung là, chúng đều nhắm vào vị tân ma tộc kia. Con dân ma giới cho rằng, những điều này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến địa vị của vị tân thánh tử kia. Nhưng không, vị thánh tử kia vẫn sống rất thảnh thơi thoải mái như cá gặp nước, cực kỳ khoái hoạt tự do. Rồi một ngày kia, vị tân ma thánh tử này đã làm một chuyện khiến người người, nhà nhà xôn xao. 


Tân thánh tử ma tộc đã phá vỡ phong ấn ở Ngưng Sơn Chi Lộ Nam , hủy hoại kết giới giữa nhân giới và ma giới, đưa ma tộc đến nhân giới. 


Hành động này đã khiêu khích vô số đại năng tu giả của nhân giới, đưa đến một trận huyết chiến để tiêu diệt vị thánh tử kia. Nhưng mất vị tu sĩ của tu chân giới không bắt được gà còn mất nắm gạo, sau khi trận huyết chiến kết thúc, vô số tu sĩ đã bị giết hại, những vị có tu vi cao hơn thì tu vi, đạo cảnh bị thụt lùi, mất đi mấy nghìn năm tu vi. 


Thánh tử đời thứ mười chín đã trở thành truyền kỳ của ma tộc. 


Đúng lúc này, biến cố xảy ra, thánh tử ma tộc bị ám sát, thần hồn cũng bị lấy đi. 


“Ta không ngờ kẻ mà ta tin tưởng nhất lại là người hận ta nhất, muốn giết ta nhất.” Nói đoạn, thánh tử ma tộc thở dài ảo não, dường như đang hoài niệm, cũng giống như đang tự hỏi: “Tại sao gã lại muốn giết ta chứ? Chỉ vì nữ nhân xấu xí đó thôi ư? Ta có gì không bằng nàng ta ư?” 


Khanh Ly: “...” Cô thật sự rất muốn nói một câu thô tục không phù hợp với giá trị quan của xã hội chủ nghĩa. 


Chúng ta đang kể chuyện xưa, cảm ơn, vậy nên ta không muốn nghe đàm thoại nội tâm của lão, cảm ơn. 


Cũng may, tuy thánh tử ma tộc thích bày tỏ tình cảm, nhưng lão lại thích kể chuyện xưa hơn. Lão nói: “Sau khi giết chết ta, hủy hoại thân thể của ta, gã đã nhốt thần hồn của ta vào hoa Tịch Nghê. Ngươi biết hoa Tịch Nghê là gì rồi mà, đúng không?”


Khanh Ly đảo mắt một vòng, không lên tiếng. 


Ngượng ngùng rồi, cô thật sự không nhớ gì hết. Cô chỉ nhớ bông hoa Tịch Nghẻ kia là một đạo cụ NPC điển hình, còn những chi tiết xung quanh nó, một chi tiết nhỏ xíu Khanh Ly cũng không nhớ nổi. 


Cái này cũng không thể trách cô được, trong nguyên tác, tác giả tạo ra hàng tỷ cái thiết lập khác nhau, các loại đạo cụ NPC đua nhau xuất hiện, ai mà nhớ được thì đúng là thiên tài. 


Hình như lão thánh tử cũng nghe thấy âm thanh kêu gào uất hận dưới đáy lòng Khanh Ly, vì vậy rất hào phóng cho cô một bậc thang đi xuống: “Haiz, dù sao ngươi cũng là tu sĩ chính đạo, không biết đến loại phương pháp dưỡng hồn độc ác này cũng phải thôi.” 


Khanh Ly đảo mắt lần nữa, bỗng nhiên nhớ ra hoa Tịch Nghê này là thứ đồ chơi gì. 


Hoa Tịch Nghê nuôi dưỡng một linh hồn để làm đồ ăn cho cây Nghê Hồn. Nhưng để nuôi ra một bông hoa Tịch Nghê, bắt buộc phải có linh hồn của người chí âm. 


Mà người chí âm rất khó tìm, một vạn người thì chỉ có thể tìm được một người chí âm. 


Người chí âm khó tìm như vậy, vì vậy hoa Tịch Nghê cũng rất khó gặp.


Trong hoa Tịch Nghê có oán khí, có thể biến linh hồn bình thường thành ác linh. Ác linh trong hoa Tịch Nghê càng dơ dáy, bẩn thỉu thì hoa Tịch Nghê lại càng rực rỡ, xinh đẹp. 


Khanh Ly nhìn thoáng qua lão thánh tử, cô biết lỳ do vì sao lão thánh tử lại bị giết rồi. Lão là người chí âm. 


Thánh tử không để ý đến ánh mắt dò xét của Khanh Ly, tiếp tục kể chuyện: “Gã ta muốn quả Nghê Hồn để cứu ái nhân của gã.” 


Quả Nghê Hồn, dưỡng hồn phách cải tử hoàn sinh. 


“Nhưng quả Nghê Hồn rất khò dưỡng.” Lão giả u ám thở dài: “Phải có ba vạn bông hoa Tịch Nghê mới có thể dưỡng ra một quả Nghê Hồn.”


Ba vạn bông hoa Tịch Nghê tương đương với ba vạn oán linh của ba vạn người chí âm. 


Ba vạn người à…


Tìm được ba vạn người chí âm… thật sự rất thú vị. 


Khanh Ly nheo mắt, có chút hiếu kỳ về người này. 


"Gã" trong miệng lão thánh tử đã giết rất nhiều người để dưỡng ra quả Nghê Hồn. Người này một là phải rất mạnh không ai địch nổi, hai là phải cực kỳ mưu mô, xảo trá, ba là một kẻ điên mới có khả năng làm ra loại chuyện này.


Quả thật rất thú vị. 


Lúc nghe chuyện của kẻ này, Khanh Ly chỉ hơi cảm thán một chút rồi thôi. Cô không muốn đánh giá người này là tốt hay xấu, hành động của gã là sai hay đúng, cũng không muốn xen vào chuyện này. 


Cô tự nhận cô không giống người xấu, nhưng chính cô cũng không muốn làm người tốt. Tam quan của cô đã không ổn nên cô cũng không có quyền nghị luận người ta. 


Người ngoài như cô cứ dùng ánh mắt xem kịch hay quan sát chuyện này là được rồi.


Lão thánh tử thấy cô không nói gì, nhàm chán chậc một tiếng: "Ngươi đúng là kỳ lạ thật đấy. Rõ ràng ngươi là người được Thiên đạo chọn lựa, đáng lẽ ra phải hướng thiện, đấu tranh vệ đạo trừ ma như đám giả đạo mạo thanh cao kia nói. Vậy mà nghe chuyện của gã, ngươi không có cảm nhận gì à? Ngươi có đúng là Thiên đạo chi tử không thế?"


Vốn dĩ lão chỉ muốn chọc Khanh Ly chơi chơi, không ngờ thiếu nữ lại rất nghiêm túc trả lời: "Ta không phải Thiên đạo chi tử gì hết."


Thiên đạo chi tử là cái gì, sao nó lại rơi trên đầu cô rồi? Nên nhớ, cô là con ghẻ của Thiên đạo đó! 


Tác giả có lời muốn nói: 


Tiểu Uyển Uyển: Ngươi là Thiên đạo chi tử!


Khanh Ly: Có cái rắm, Thiên đạo có thù với mười tám đời tổ tông nhà ta đó! 


Thiên đạo: Ai? Ai nói cơ? Ta không có! Đừng chụp cho ta cái nồi này! 

Download APP, continue reading