Chapter 9 Chương 9: Vạn Oán Linh Đổi Một Nghê Hồn (7)

by Tịch Nguyệt Chi Vy 06:52,Apr 11,2023
Chờ đến khi trong phòng không còn bóng đèn, Khanh Ly mới quay sang nhìn thiếu niên được đưa vào kia.


Thiếu niên mặc y phục rách nát, trên người có rất nhiều vết máu loang lổ, cực kỳ dọa người. Hắn không ngẩng đầu lên, nên Khanh Ly không có cách nào chiêm ngưỡng nhan sắc của người có thể làm công chúa chim hoàng yến động tâm.


"Ngẩng đầu lên." Khanh Ly gõ nhẹ lên giường gõ, giọng nói mang theo ý cười nhẹ nhàng: "Ta muốn nhìn ngươi." 


Thiếu niên xoắn xuýt, nhỏ giọng nói: "Công chúa, chuyện này…"


"Ngẩng đầu, ngươi chống lệnh ta?" Khanh Ly vận dụng rất thuần thục bộ dáng công chúa kiêu ngạo không nói lý lẽ. 


Thiếu niên cắn răng: "Thần, không dám…" 


"Vậy giờ ngẩng đầu lên đi." Khanh Ly cười càng tươi hơn. 


Tay chân thiếu niên đặt một chỗ, rất quy củ, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, nhưng Khanh Ly có thể cảm nhận được, cái gọi là tâm tính kiêu ngạo khó thuần của thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Thiếu niên do dự một chút, cuối cùng cũng cắn răng, khuất nhục ngẩng đầu lên. 


Thiếu niên vừa ngẩng đầu lên, Khanh Ly thiếu chút nữa cầm gối đầu ở bên cạnh lên ném. 


Mẹ kiếp! Cô xin phép rút lại những lời ban nãy, đây không phải là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đây là thiếu niên vô diện thì có!


Thiếu niên không có ngũ quan, chỉ có một đường nét gương mặt mơ hồ, chính xác là quái vật vô diện phiên bản full HD! Nhìn từ góc độ nào cũng thấy rất đáng sợ!


Công chúa chim hoàng yến thích loại hình này ư? Khẩu vị nặng quá rồi đấy!


Dường như thiếu niên có thể nhìn ra cô đang khó chịu, hắn nghiêng đầu, hỏi: "Công chúa, người khó chịu ở đâu sao?" 


Khanh Ly che mặt, nhắm chặt mắt, tránh cho bản thân phải nhìn thấy thứ đáng sợ lần nữa, xua tay: "Không có gì, lui ra đi."


Thiếu niên không hiểu vì sao công chúa gọi hắn vào để làm gì, cũng không biết mình có làm gì sau hay không, nhưng hắn cũng không hỏi, chỉ hành lễ một lần, sau đó chầm chậm lui ra ngoài. 


Chuyện của công chúa, hắn không muốn xen vào…


Khanh Ly nhìn theo bóng lưng thiếu niên, đáy lòng dâng lên một dự cảm không tốt. Cô nheo mắt, xoa cằm, cố gắng lục lại trí nhớ kém cỏi của mình để tìm kiếm thông tin trong tiểu thuyết.


Theo như tiểu thuyết viết, quá trình lấy được bí vật của nữ chủ không quá thuận lợi. Sau khi nam nữ chủ bị kéo vào ảo cảnh, đã phải rất vất vả để phá vỡ ảo cảnh hoàn mĩ đó, lấy được bí vật về tay. 


Từ từ…


Ảo cảnh? 


Hai mắt Khanh Ly sáng lên, cuối cùng cô cũng biết mình rơi vào tình huống nào rồi. Đường đi lúc trước của cô là chính xác! 


Bây giờ cô đang ở trong ảo cảnh do bí vật tạo ra. 


Không nói đến chuyện bí vật tạo ra ảo cảnh có chân thật hay không, chúng ta cùng quay lại nguyên tác một chút. 


Trong nguyên tác, quá trình lấy được bí vật cũng rất gian nan. Bí vật của ma tộc này có năng lực tái hiện mộng cảnh kiếp trước, làm tu sĩ đắm chìm vào trong đó, tự nguyện hiến dâng tu vi và linh hồn, đồng thời khơi dậy những cảm xúc tối tăm nhất.


Nữ chủ bị kéo vào mộng cảnh, không thể thoát ra, linh lực còn tán loạn khắp nơi. Đúng lúc này, nam chủ, người bị kéo theo nữ chủ, nhưng không bị mộng cảnh ảnh hưởng đã dùng sức mạnh tinh thần lực của mình phá tan mộng cảnh. 


Tất nhiên, sau chuyện này, nữ chủ đã thu được độ hảo cảm của nam chủ và bí vật của ma tộc. 


Tác giả cũng viết về lý do nam chủ phải lòng nữ chủ. 


Khụ khụ, xin phép trích một đoạn của nguyên tác: 


[Cố Tinh Sa nhìn chằm chằm gương mặt đau khổ của Thất Hoàng Nguyệt, đáy lòng như bị đáy một cái, đau nhức. 


Y cảm thấy, nàng không nên như thế này, phải kiêu ngạo, phải cao quý mới phải…


Cố Tinh Sa đau lòng, vươn tay, thử chạm vào mu bàn tay Thất Hoàng Nguyệt, thấy nàng không từ chối, nên bạo dạn lật tay, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé xinh đẹp kia, giọng nói nhẹ nhàng: "A Nguyệt, đừng sợ, ta ở bên nàng…"


Thất Hoàng Nguyệt nhìn y, cười nhẹ.]


Khanh Ly: "..." Cái này đi hơi ra trọng điểm rồi! 


Nói lại! 


Trong nguyên tác, để lấy được bí vật, yêu cầu cần chính là tinh thần lực của tu sĩ phải cực cao, không bị ảo cảnh vây bắt, có thể phá hủy toàn bộ ảo cảnh. 


Nghĩ tới đây, trong đầu Khanh Ly bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ.


Cái bí vật này… có dùng được không đấy? 


Trong nguyên tác viết rất rõ, bí vật sẽ tạo ra ảo cảnh để khiến tu sĩ tự động hiến dâng linh hồn và tu vi, nhưng cô đã trải qua ba cái ảo cảnh khác nhau, vẫn không có vấn đề gì. 


Chẳng lẽ bí vật hỏng rồi? 


Hãy là cái bí vật này không có tác dụng với cô?


"Suy nghĩ của ngươi rất thú vị…" 


Khanh Ly đang phân vân không biết nên làm thế nào bỗng nhiên nghe thấy một câu không đầu không đuôi như thế này. 


"Ai?" Khanh Ly quay đầu, nhìn xung quanh một vòng nhưng không phát hiện ai cả. Khuê phòng vẫn rất yên tĩnh, chỉ còn một mình cô, làm gì còn ai. 


Vậy là tên nào bày trò hù cô?


"Không cần tìm nữa…"  m thanh trầm đục khàn khàn kia vang lên lần nữa: "Nếu ta muốn ngươi thấy, ngươi sẽ thấy, nếu ta không muốn ngươi thấy, ngươi sẽ không thấy được. Đừng tốn công vô ích."


Nghe tới đây, Khanh Ly xác định, mình gặp quỷ rồi. Cô thở dài, ngồi xếp bằng trên giường gỗ, mỉm cười nhìn vào hư không: "Tiền bối nói đùa, sao lại là tốn công vô ích chứ? Mà nếu có tốn công vô ích thì cũng là do ta quyết định, không phải ngài." 


Khanh Ly vừa dứt lời, một ánh sáng trắng loé lên trong lòng bàn tay cô, sau đó phi ra ngoài. Rất nhanh, thế giới bắt đầu kịch liệt rung chuyển, giường gỗ dưới chân Khanh Ly cũng theo chấn động mà nứt ra, nhanh chóng vỡ nát. 


Khanh Ly không chớp mắt nhìn chằm chằm không gian này dần dần sụp đổ, khoé môi nâng lên cao, tâm tình nhìn qua vô cùng tốt. 


Thấy biểu hiện này của cô, âm thanh khàn khàn già nua kia cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài: "Thật là, thế này cũng quá đặc biệt rồi…"


Khanh Ly: "..." Hết thú vị rồi lại đặc biệt, lão già sống ngàn năm như ông hết từ rồi à? 


Sau khi thế giới hoàn toàn sụp đổ, Khanh Ly cũng cảm nhận cơn buồn ngủ như thủy triều lấp đất ụp tới. 


Cô thoải mái tự tin nhắm mắt, mặc cho thần thức trôi dạt vào không trung. 




"Được rồi, ngươi tính ngủ đến thiên hoang địa lão luôn hả? Mau tỉnh đi chứ!"  m thanh trầm khàn quen thuộc vang lên bên tai Khanh Ly.


Khanh Ly thấy mặt mình bị một ngón tay gầy gò toàn xương chạm vào, móng tay dài dài cứng cứng ấn ấn lên da cô, sau đó lại nhéo một cái, hai cái, ba cái…


Khanh Ly bực bội vươn tay, giống như đập muỗi mà đập một cái thật vang dội. 


"Nếu ngài muốn gọi ta dậy thì dùng cách của nhân loại giúp ta. Đừng chọc mặt ta." Khanh Ly âm dương quái khí nói xong, lại xoa xoa gương mặt bị bóp đến biến dạng của mình. 


Mẹ kiếp! Nếu mà cô không tỉnh, cô tin chắc con ma này sẽ chọc một cái hố trên mặt cô! 


Rất khó coi đấy biết không?


Khanh Ly xoa mặt xong, lại nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh. 


Nam nhân bên cạnh không già cũng không trẻ, trên mặt cũng xuất hiện vài nếp nhăn, hiển nhiên là lúc gã qua đời là đang ở tuổi trung niên. 


Dù sao ma cũng không thể già đi cũng không thể trẻ ra…


Khanh Ly thờ ơ nghĩ. 


Nam nhân nhìn mặt với, ghét bỏ chọc thêm một cái: "Ngươi nghĩ gì đấy?" 


Khanh Ly liếc mắt nhìn gã, vươn tay đánh thêm một cái: "Ngài hỏi làm gì? Không phải ngài có khả năng đọc được suy nghĩ của ta sao?" 


"Tại sao ta phải dùng năng lực đó chứ?" Nam nhân nhún vai, tỏ vẻ không sao hết trả lời: "Năng lực đó quá nhàm chán. Ngươi không cảm thấy, nghe người khác tự động tiết lộ suy nghĩ của mình, rất thú vị sao?" 


Khanh Ly: "..." Thú vị cái rắm! 


"Ngài là ai? Kéo ta vào đây làm gì?" Khanh Ly quay lại chuyện chính. 


Bỏ qua chuyện hồn ma này có thể là một tên ngốc, Khanh Ly quyết định tập trung tìm hiểu hoàn cảnh hiện tại của bản thân.


"Ta là Thánh tử ma tộc, đây là nơi ở của ta. Còn về phần vì sao ngươi lại tới đây…" Nam nhân trung niên nghiêng đầu, thở dài: "Không phải là ngươi tự động chạy tới đây sao?" 


Khanh Ly: "...Ta? Tự động chạy tới?" 


"Đúng thế!" Nam nhân trung niên chém đinh chặt sắt nói: "Là do ngươi tự động chạy tới, không phải ta nha!" 


Khanh Ly: "..." Rất muốn một kiếm chém gã, làm sao bây giờ? 


Trong lúc cô đang phân vân không biết có nên cầm kiếm chém thật không, một tia sáng màu đỏ đã xuất hiện, hoá thành một thanh gươm rất lớn, bổ đôi nam nhân trung niên ra. 


Mặc dù là hồn ma, nhưng đặc hiệu nam nhân trung niên tạo ra rất tốt, khi thanh đao khổng lồ kia bổ xuống thân thể gã, 'máu tươi' bắn ra khắp nơi, văng lên cả người Khanh Ly. 


Trong nháy mắt, cả người Khanh Ly bị sắc đỏ của 'máu', nhìn cực kỳ quỷ dị.


Khát vọng đánh người của Khanh Ly bùng lên dữ dội mãnh liệt. 


Đáng tiếc, chưa kịp đánh người, một làn khói màu đen đã bao lấy thân thể Khanh Ly, tẩy rửa sạch sẽ, trả lại một thân bạch y như tuyết của cô. 


"Đã làm ngươi sợ hãi rồi, tiểu cô nương rộng lượng, không cần so đo với mạt hồn phách ngu ngốc này của lão phu." Một giọng nam khác xuất hiện trong không gian mờ ảo, quỷ dị doạ người.


Đúng lúc này, sương mù bao phủ trong không gian như gặp ánh mặt trời, chậm rãi tan biến, để lộ một toà cung điện to lớn, cổ kính, hoa lệ. 


Khanh Ly ngẩng đầu, cố gắng bỏ qua hồn ma đang phun 'máu' khắp nơi, kiếm tìm cảm giác tồn tại kia, chăm chú quan sát nam nhân xuất hiện trên bậc thang của cung điện. 


Toà cung điện lơ lửng trên không trung, theo từng bước đi của nam nhân mà chậm rãi hạ thấp xuống. Đến khi nam nhân bước tới bậc cuối cùng, toà cung điện cũng vững vàng đáp xuống trước mặt Khanh Ly.


Nam nhân đeo mặt nạ, mặc áo bào đen rộng thùng thình, mái tóc trắng như thác nước đổ xuống, ngạo nghễ tùy ý. Chỉ cần nhìn ánh mắt của lão, Khanh Ly cũng biết lão giả này khi còn trẻ là kẻ đứng trên vạn người, người khác trong mắt lão chính là một con kiến. 

Download APP, continue reading