Chapter 8 Chương 8: Vạn Oán Linh Đổi Một Nghê Hồn (6)

by Tịch Nguyệt Chi Vy 06:50,Apr 11,2023
Khanh Ly lần nữa ngất đi. 


Cô mơ một giấc mơ thật dài. 


Cô mơ thấy mình đang ôm chân mẹ làm nũng, mơ thấy mẹ mất, mơ thấy cảnh cha lấy vợ hai, mơ thấy mẹ kế mang thái Khanh Tiêu…


Giấc mơ này tái hiện toàn bộ quá khứ của Khanh Ly, tái hiện nhân sinh nhàm chán quanh quẩn của cô…


Có điều, khi nhìn cái quá khứ này, Khanh Ly có một cảm giác mình đang xem phim truyền hình, không có chút cảm giác chân thật nào cả…


Khanh Ly còn đang thắc mắc xem giấc mộng này là có dụng ý gì thì đã bị âm thanh khóc lóc ỉ ôi bên tai gọi tỉnh.


"Hu hu, công chúa, người mau tỉnh lại đi mà…" 


Khanh Ly đau đầu nhíu mày, muốn nâng tay lên xoa xoa trán, nhưng hai tay cô nặng trĩu, không cách nào nhấc lên được. 


Một lúc lâu, thân thể Khanh Ly mới bình thường trở lại, ngón tay cô hơi động đậy, bỗng nhiên, cả bàn tay Khanh Ly vung lên, nhìn thế nào cũng rất giống một tát đánh bay.  m thanh nức nở bên tai cũng biến mất, hai giây sau, không khí yên tĩnh ngắn ngủi bị tiếng hét vang trời dậy đất xé toạc. 


"Thái y! Thái y! Công chúa tỉnh rồi! Người đâu! Mau gọi thái y!"


"Đúng! Đúng! Gọi hoàng thượng và hoàng hậu nương nương nữa!" 


Theo tiếng hét vang trời dậy đất này, mọi thứ cũng bắt đầu náo loạn. 


"Diệu Nghiên tỷ tỷ, thất công chúa tới… Ối! Này, Hoài An! Ngươi đây ta làm gì!" 


"Diệu Nghiên tỷ! Tam hoàng tử tới!" 


"Cả Tứ hoàng tử nữa! Nhị hoàng tử… Nhị hoàng tử cũng đến!" 


Sau âm thanh nhốn nháo kia, giọng nói của quen thuộc của Diệu Nghiên vang lên, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.


"Ô! Các ngươi mau tới thư phòng, lấy giấy bút, viết thư, gửi cho Lục hoàng tử đang ở biên cương, báo bình an!" 


"Còn nữa, Hoài An, đi báo ngự thiện phòng, làm chút bánh quế hoa rễ sen cho đại công chúa." 


"Ngươi, đúng đúng, Chử Hy, đi viết thư, gửi cho hoàng thái hậu, nói đại công chúa tỉnh rồi." 


"Còn ngươi, Vô Loan, ngươi tới phủ Thừa tướng, báo bình an cho Ngũ công chúa."


"Nhanh lên, đứng đó làm gì! Nước mắt nước mũi tèm lem, lát nữa đại công chúa tỉnh, thấy các ngươi thế này, nhất định sẽ rất tức giận! Đi! Đi ra làm việc hết đi!" 


Sau đó, âm thanh nhốn nháo hoàn toàn biến mất. 


Khanh - không biết chuyện gì đang xảy ra - Ly: "..."


Có ai nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không? 


Khanh Ly nằm trên giường, trừng mắt nhìn chằm chằm màn giường màu đỏ, đáy lòng lạnh thật lạnh. Qua một lúc, Diệu Nghiên đưa thái y, hoàng hậu, hoàng thượng chạy vào. 


Thái y làm tốt chức trách, bắt mạch cho Khanh Ly, một lúc sau, quay sang nhìn hoàng thượng, hoàng hậu nương nương: "Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, mạch tượng của đại công chúa rối loạn, bệnh cũ nhiều năm tái phát, hơn nữa còn ngâm nước rất lâu, nên nhiễm phong hàn. Thần sẽ kê thuốc, cứ dựa theo thuốc đó điều dưỡng, sau hai tháng sẽ ổn." 


"Được rồi, ngươi lui đi." Giọng nói trầm ổn của hoàng thượng vang lên. 


Thái y cung kính cúi đầu hành lễ, sau đó lui ra ngoài. 


Người ngoài vừa đi, hoàng thượng lập tức nổ. Ông ấy cấp tốc kéo rèm che lên, chạy tới bên giường Khanh Ly, kéo cô vào lòng, đau lòng khóc lóc: "Nhi nữ ngốc của ta, tại sao con lại chịu tội thay tên đó chứ! Con có biết lúc ta cứng rắn phạt con, lòng ta đau lắm không! Hu hu hu! Con còn ngất hai ngày, doạ ta sợ chết đi được, bảo bối ngoan, phụ hoàng đưa kỳ trân dị bảo đến cho con, con đừng buồn, ngoan ngoãn dưỡng bệnh… oái!" 


Hoàng hậu mạnh mẽ đẩy hoàng thượng sang một bên, giải cứu Khanh Ly: "Nhi nữ ngoan, con còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không? Đầu còn choáng không? Chân tay có sức lực không? Con có muốn ăn bánh hoa quế không? Muốn uống trà không? Hoa hải đường đang nở rất đẹp, con muốn đi xem với mẫu hậu không? Còn nữa…" 


Khanh Ly vừa mới thoát khỏi ma trảo của phụ hoàng đã rơi vào tuyển tập mười vạn câu hỏi vì sao của mẫu hậu, hoàn toàn không thoát được. 


Diệu Nghiên thấy đại công chúa nhà mình vừa mới tỉnh dậy đã có xu hướng muốn ngất tiếp, không nhìn được nữa, nên chậm rãi, chậm rãi… lui ra ngoài, còn rất tri kỷ đóng cửa lại. 


Khanh Ly: "..." Ngươi có đúng là tỳ nữ thân cận của ta không vậy! Là gián điệp do ai phái tới hả!


Mười vạn câu hỏi vì sao của hoàng hậu chưa có hồi kết, cửa phòng đã bị đẩy ra. Một đám người nườm nượp bước vào, vốn dĩ, khuê phòng rất lớn nhưng nhiều người như vậy đi vào cùng lúc, nhất thời khiến cho nơi này có chút chật chội. 


Khanh Ly ngơ ngác nhìn đám người vây quanh mình hỏi han, hoàn toàn không biết nên nói gì. 


"Tỷ tỷ, tỷ có bị đau không?" Thất công chúa - Khanh Hoa ngồi bên cạnh cô, thần sắc lo lắng, gương mặt nhỏ nặng nề, ngữ khí vừa sủng ái, vừa có chút đau lòng: "Tỷ đừng dại dột như vậy chứ, tên đó có gì tốt mà đáng để tỷ hi sinh bản thân như vậy. Nếu tỷ muốn, ta có thể bỏ ngân lượng ra mua cho tỷ cả một hậu cung nam sủng!" 


Khanh Ly: "..." Thiếu nữ à, tạm thời bỏ qua ngữ khí như đang dỗ trẻ nhỏ kia của ngươi, ta chỉ muốn hỏi, ngươi thật sự có thể mua cho ta một hậu cung nam sủng à? 


Không nói đến chuyện có mua được hay không, ngươi có biết yêu cầu nam sủng của ta khắt khe như nào không?


Ta muốn một hậu cung ba ngàn giai lệ, không thiếu một người, người nào người nấy đều phải là mỹ nhân tuyệt thế! 


Sau khi vị Thất công chúa kia bày tỏ tình cảm xong, Tam hoàng tử Khanh Tình, nhíu mày nhìn cô, nói: "Lần này ta đồng ý với thất muội, tỷ vì tình yêu mà dại dột như vậy, quả thật là ngu dốt đến cực điểm!" 


Khanh - ngu dốt - Ly: "..." Thiếu niên à, mỏ ngươi hơi hỗn rồi đấy! 


Khanh Ly đưa tay bóp bóp huyệt thái dương, ngăn cản đám người muốn bày tỏ tình cảm này lại, nói ra nghi vấn của mình: "Hắn đâu?" 


Không khí náo nhiệt chìm xuống. 


Vẻ mặt đặc sắc của hoàng thượng biến mất, ông ấy hừ lạnh, khinh thường: "Con còn hỏi hắn? Hắn hại con như vậy mà con vẫn chưa dứt tình cũ à?" 


Chưa dứt tình cũ? Tình gì? Ta đâu có biết! 


Khanh Ly hít sâu một hơi, thấy chết không sờn hỏi lại: "Hắn đâu?" 


Cô muốn gặp con lợn gọi là 'tình cũ' kia!


Khanh Ly đau khổ nghĩ. Dựa vào lời của những người này, Khanh Ly có thể chắc chắn, mình lại xuyên linh tinh nữa rồi. 


Thân thể hiện tại của cô là một đại công chúa của một vương triều nào đó, dựa vào cách bài trí của căn phòng cô đang ở, Khanh Ly có thể chắc chắn, nơi này rất có tiền. Ngoài ra, nguyên chủ hẳn rất được người nhà yêu thương. 


Cách những người ở đây nói chuyện với thân thể này, Khanh Ly đoán ra được mọi người ở đây đều coi nguyên chủ là… chim hoàng yến trong lồng! Mà con chim hoàng yến này cũng rất thoải mái tiếp nhận sự cưng chiều vô điều kiện của bọn họ. 


Tuy nhiên, có vẻ như thái độ của chim hoàng yến đã thay đổi khi gặp kẻ gọi là 'tình cũ' kia. 


Cụ thể thay đổi như thế nào… Khanh Ly xin phép dùng một câu để hình dung. 


Thiên kim cành vàng lá ngọc quay lưng với gia đình vì tình nhân! 


Khanh Ly thật sự rất muốn quỳ với sự ngu xuẩn của nguyên chủ. 


Có lẽ là thấy Khanh Ly yên lặng không nói, còn cúi thấp đầu, không thấy rõ thần sắc, nên hoàng thượng cảm thấy rất đau đầu. Ông ấy xoa xoa trán, thở dài: "Được, được, con đừng đau lòng, ta đưa hắn tới là được chứ gì." 


Nói xong, ông ấy cất giọng uy nghiêm của hoàng đế: "Người đâu, dẫn tên tạp chủng kia tới đây!"


Nghe thấy câu này của ông ấy, đuôi lông mày Khanh Ly khẽ nhếch lên. 


Tạp chủng? Cái từ này rất có ý tứ, người nguyên chủ thích còn có ý tứ hơn!  


Khanh Ly giật giật môi, yên lặng không tiếng động ngẩn người nhìn chằm chằm bình hoa bằng ngọc thạch đặt cách đó không xa. 


Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh hơn, mọi người đều trầm mặc không nói.


Nửa khắc sau…


Khanh Ly tâm tình nhức nhối nhìn thiếu niên đang quỳ trên mặt đất, đáy lòng sinh ra khát vọng giết vua cướp ngôi. 


Thiếu niên này thoạt nhìn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng quần áo trên người rách nát, chân tay đầy thương tích, còn có cả máu chưa khô đang chảy ra. Nhìn kiểu gì cũng giống như bị ngược đãi. 


Phụ hoàng thân ái của ta, ngài làm như vậy không sợ đại nhi nữ của ngài đau lòng sao?


Khanh Ly nghiêng đầu, dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm hoàng thượng, đáy lòng điên cuồng ném đá. 


Hoàng thượng hơi chột dạ, nhìn sang chỗ khác, nói: "Đừng nhìn trẫm, trẫm không biết, hỏi Lục đệ của con ấy." 


Khanh Ly: "..." Nếu cô nhớ không nhầm thì Diệu Nghiên nói rằng Lục đệ - Lục hoàng tử đang ở biên cương. 


Vậy thì chuyện trong cung, liên quan gì tới y? Ngài nói phải biết ngượng chứ phụ hoàng! 


Sau khi khát vọng giết vua cướp ngôi qua đi, Khanh Ly vô lực vuốt mặt một cái, nói: "Phụ hoàng, con muốn nói chuyện riêng với hắn, người ra ngoài trước được không?" 


Hoàng thượng nhíu mày, hiển nhiên là rất không vui. Nhưng chưa mở miệng, ông ấy đã bị hoàng hậu đánh một cái vang dội. Hoàng hậu nương nương cao quý lãnh diễm hất cằm, bảo vệ cho con gái lớn của mình: "Ngài không đồng ý?"


Hoàng thượng: "...Không dám."


Khanh Ly: "..." Phụ hoàng, tiết tháo của ngài đâu, tiền đồ của ngài đâu? 


Ngài là vua một nước, phải bá đạo lãnh khốc, cao quý, không phải nam nhân sợ nóc nhà như thế này!


Khanh Ly kìm nén khát vọng muốn đỡ trán, quay sang cảm tạ mẫu hậu cao quý: "Đa tạ mẫu hậu." 


Hoàng hậu từ ái vuốt tóc cô: "Ngoan, con là nữ nhi của ta, ta luôn đứng về phía con."


Nói xong, bà ấy nhìn về phía mấy người đang xem náo nhiệt kia, tức giận: "Nhìn cái gì, các ngươi còn không đi ra ngoài? Ngại chuyện chưa đủ phiền à? Còn chàng nữa, tấu sớ phê xong chưa, chạy qua đây làm gì?" 


Hoàng thượng: "..." Ta lo lắng cho nhi nữ nên mới qua đây mà! 


Mọi người: "..." Mẫu hậu phát hoả, chạy nhanh lên! 


Đại khái là vì sợ hoàng hậu giận cá chém thớt, mấy đệ đệ muội muội của Khanh Ly nhanh chóng cáo từ, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.


Khanh Ly: "..." Chạy cũng nhanh thật!

Download APP, continue reading