Chapter 7 Chương 7: Vạn Oán Linh Đổi Một Nghê Hồn (5)

by Tịch Nguyệt Chi Vy 15:35,Apr 09,2023
Nơi này rất hùng tráng hoa lệ, những cây cột làm bằng đá phát sáng to lớn, nỗ lực chống đỡ trần nhà. Vật trang trí ở nơi này đều là kỳ trân dị bảo, không có chút cảm giác phàm phu tục tử nào.


Nơi này hoa lệ như vậy, càng làm Khanh Ly sinh lòng nghi ngờ và cảnh giác. 


Cô yên lặng quan sát diễn biến và vẻ mặt của những người xung quanh, ngón tay nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay, trong con ngươi hiện lên vài tia sắc lạnh.


Đám người này là sao? Cô đang ở đâu? Chẳng lẽ cô lại xuyên đến đâu chỗ nào kỳ quái nữa rồi? 


Khanh Ly chưa kịp tự hỏi xong, ánh mắt của đám người quanh đây đã rơi lên người cô. Trong đôi mắt của bọn họ có ghét bỏ, căm thù, e sợ, oán hận, tò mò, kinh ngạc, hâm mộ…


Tất cả những cảm xúc ấy làm thái dương Khanh Ly hơi đau đớn.


Dường như khung cảnh này cô đã từng nhìn thấy rồi…


Bỗng nhiên, hai mắt Khanh Ly mất đi tiêu cự, thân thể run lên từng đợt, thân thể nhỏ bé co lại, ngã khuỵu xuống đất. 


Đám người nhìn bộ dáng chật vật này của cô, ánh mắt hiện lên sự vui sướng khi người gặp hoạ. Qua một lúc, thần trí Khanh Ly quay lại, cô chớp chớp mắt, đảo một vòng quanh đám người đang cười nhạo mình, ngón tay siết chặt lại. 


Đám người này chán sống rồi đúng không! Cô muốn giết người diệt khẩu, ngăn chặn có người lan truyền hình ảnh chật vật của cô ra ngoài! 


Aaa! Hình tượng cô xây dựng mười mấy năm đã bị hủy sạch sẽ rồi! 


Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt Khanh Ly, lạnh lùng nhìn cô. Khanh Ly mờ mịt ngẩng đầu lên, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh của nam tử cao lớn kia. 


"Ngươi tên gì?" Người trước mặt cô lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt vang vọng khắp không gian. Khanh Ly nhìn người này, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện ác ý. 


Tiểu cô nương cong cong khoé môi, cười cười: "Ta là ai thì liên quan gì tới ngươi?"


Gã nam nhân đứng bên cạnh thấy Khanh Ly không tôn trọng người trước mặt, tức giận muốn đè cô xuống đánh một trận. Gã ta gằn giọng quát: "Tạp chủng, mày ăn nói với tiên quân như vậy à? Tiên quân hỏi danh tính mày là phúc ba đời của mày đấy!"


Tiên quân? Phúc ba đời? 


A! Cái phúc này ông đây không cần! 


Khanh Ly cười lạnh, siết chặt nắm tay nhỏ, nhịn xuống cảm giác cuồng bạo trong lòng, cố gắng bày ra vẻ mặt của người tốt: "Đúng là được tiên quân hỏi chuyện là phúc ba đời của nhà ta. Nhưng cái phúc này, ta không muốn nhận!" 


Thế nào? Đủ kiêu căng, đủ ngạo mạn chưa? Giờ chúng ta đánh một trận được rồi chứ!


Kiếp trước, chuyện Khanh Ly cố kỵ nhất chính là gây sự đánh nhau với người khác. Mẹ cô luôn nói đó là hành động lỗ mãng, không phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của xã hội. 


Nhưng không hành động lỗ mãng, làm chuyện tốt phù hợp với quy định của xã hội thì sao chứ? Chẳng phải vận mệnh vẫn chơi đùa với cô sao? 


Mẹ mất, gia đình tan nát, người mình thích phản bội lại mình, nhân sinh quanh quẩn trong một vòng xoáy vô định…


Nhân sinh Khanh Ly có cái gì? Chẳng có gì cả, chỉ có một cái danh người tốt mơ mơ hồ hồ…


Vậy thì tốt đẹp để làm gì? Có thể khiến cô quay về cuộc sống kia sao? 


Không thể! Vậy thì mở hết ra, lôi hết những gì tanh tưởi nhất, bẩn thỉu nhất trong nội tâm ra, khiến cho thế giới ngưỡng vọng…


Ha hả! Nghĩ tới đây, Khanh Ly suýt chút nữa quỳ với đáy lòng của mình luôn rồi. Tới đây, cô phải đính chính lại tâm niệm của bản thân một chút.


Đầu tiên, đúng là nhân sinh của cô không quá tốt đẹp, mẹ mất sớm, nhưng cái gọi là gia đình tan nát, hay bị người yêu phản bội gì gì đó hoàn toàn không có! Gia đình cô vô cùng hoàn mỹ, chỉ là cô không thích chen vào cuộc sống mới của ba mình nên mới dọn đi thôi. Ngoài ra, cô chưa thích ai cả, hoàn toàn không! 


Thật ra, trong những lúc không biết làm gì, Khanh Ly vẫn hay ngẩn người suy nghĩ. Khi ấy, cô luôn có cảm giác mình đang chờ đợi ai đó…


Bỏ qua vấn đề đó! 


Chuyện thứ hai, cô muốn làm người tốt là thật, muốn làm người xấu cũng là ý của cô. Cái này không liên quan gì đến thẻ người tốt cô được phát ở kiếp trước, vì vậy không thể ghép hai chuyện này với nhau.


Cô muốn làm kẻ xấu chỉ vì cô cảm thấy mình nên quay về đúng với bản chất sâu trong linh hồn mặc thôi. 


Hơn nữa, làm người xấu không phải là vì cô muốn khiến người khác ngưỡng vọng. Được người khác ngưỡng vọng thì có gì hay? Không có gì hay cả! Vậy nên từ chối và cảm ơn! 


Sau khi làm tốt tâm lý của bản thân, Khanh Ly niệm thêm tĩnh tâm chú, để tâm lý của mình ổn định hơn. Cô ngẩng đầu, nhìn nam tử đứng trước mặt mình, bày ra bộ dáng "người tốt" cô hay làm ở kiếp trước, cười cười. 


"Ngài nói đúng, đây là vinh hạnh của ta…" 


"Vậy ngài muốn ta cảm tạ như thế nào đây?" 


"Ta không có tiền, không có quyền, không có thế, chỉ có mạng…" 


"Hay ngài lấy mạng của ta đi? Dù sao mạng của ta cũng không đáng giá…"


Khanh Ly đang thử thăm dò người gọi là "tiên quân" này. Cô muốn xem thử gã là ai, muốn thử xem nơi này là đâu…


Vị tiên quân đứng trước mặt Khanh Ly, nghe thấy câu này của cô, mặt mày đạm bạc, thật lâu sau mới nói một câu khó hiểu: "Thật là đặc biệt." 


Câu này vừa rơi xuống, đầu óc Khanh Ly đã hoa lên, cảm giác mơ màng ập xuống, mí mắt của cô bắt đầu đánh nhau. Khanh Ly dùng sức nhéo lòng bàn tay, ép buộc bản thân phải thanh tỉnh. 


Vị tiên quân nhìn hành động ngu ngốc này chả cô, khoé môi nở nụ cười trào xuống: "Đừng kháng cự, ngươi nên nghỉ ngơi rồi…" 


Khanh Ly hoàn toàn mất ý thức. 




Lần nữa mở mắt ra, Khanh Ly thấy mình đang ngồi trong kiệu hoa, bên tai là tiếng trống, tiếng kẻng cực kỳ huyên náo. Trên đầu Khanh Ly là khăn tân nương màu đỏ, ngoài ra còn có vô số trang sức, làm đầu Khanh Ly hơi loạn. Cô chậm rãi cởi khăn tân nương ra, tò mò vén rèm cửa màu đỏ của kiệu hoa lên, đưa mắt nhìn ra ngoài. 


Khung cảnh bên ngoài rất náo loạn, mọi người đứng ở xung quanh, ôm tâm tình xem chuyện vui nhìn kiệu hoa chậm rãi đi qua. 


Kiệu hoa lắc lư trái phải, đầu óc Khanh Ly cũng lắc lư theo. 


Qua khoảng hai khắc, kiệu hoa cũng dừng lại.  


Khanh Ly bảo trì trạng thái yên lặng chờ đợi, chờ rồi lại chờ, chờ đến mất kiên nhẫn cũng thấy một tì nữ mặc y phục màu lam tiến vào. Sắc mặt tì nữ đó không tốt một chút nào, uất ức tức giận, còn có không cam lòng. 


Nàng ta nói với Khanh Ly: "Đại tiểu thư, Thương công tử không muốn thành thân, người có cầu thêm bao nhiêu lần cũng sẽ vậy thôi. Người Thương công tử thích là nhị tiểu, dù người từng đối tốt với người ta thêm bao nhiêu lần thì sao? Người ta vẫn không thích người, chúng ta về thôi!" 


Khanh Ly nhướng mày, bắt đầu phân tích những thông tin từ trong lời của tì nữ áo xanh. 


Theo như những gì cô suy đoán được, thì có vẻ thân thể bây giờ của cô là một vị tiểu thư quyền quý, yêu một người, từng đối xử với người đó rất tốt, nhưng người ta lại lạnh nhạt, ghét bỏ…


Đây hoàn toàn là thiết lập của nữ phụ thảm hại trong tiểu thuyết ngôn tình ba xu có được không!


Cô lại xuyên đến phó bản kỳ ba gì nữa vậy! 


Khanh Ly nhìn tì nữ áo xanh, tâm lý thích ứng rất mạnh mẽ, rất nhanh đã thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại. 


Cô cũng rất mong chờ chuyện tiếp theo xảy ra, nên vui vẻ bật chế độ ảnh hậu, che miệng lộ ra nụ cười thê lương, nói ra một câu kinh điển của nữ phụ trong tiểu thuyết: "Thương công tử là người tốt, ta không nỡ chậm trễ nhân duyên của chàng ấy. Nhưng đi về cũng không tốt lắm, ta muốn hỏi chàng ấy một lần nữa, muốn hỏi xem chàng ấy có thích ta không. Chỉ một chút thôi cũng được…"


Sau đó, cô không màng sự ngăn cản của tì nữ, đẩy màn che của kiệu hoa ra, xông thẳng ra ngoài. 


Thế trận trước mặt này làm Khanh Ly có hơi kinh ngạc, nhưng cảm giác kinh ngạc này rất nhanh đã biến mất. 


Cô siết chặt hỉ phục trên người, bày ra bộ dáng đáng thương đi đến trước mặt nam nhân anh tuấn dẫn đầu đám người, khoé môi vẫn treo nụ cười thê lương. 


Khanh Ly quyết định phải diễn cho tròn màn kịch nhảm nhí này. 


Cô đến trước mặt vị nam tử anh tuấn kia, nhìn gã ta, cười cười: "Thương công tử…" 


Khanh Ly nói xong mấy lời này, cũng cảm thấy quái quái. Sao cô biết người này là "Thương công tử", mà không phải người khác? 


Hơn nữa, cảm xúc thống khổ dâng lên trong lồng ngực hoàn toàn là thật, rất đau, rất uất ức, rất ngột ngạt…


Khanh Ly không biết mình bị làm sao nữa. 


Cô siết chặt tay hít một hơi thật sâu, quyết đoán đâm lao thì phải theo lao, thấy chết không sờn nói: "Tại sao ngươi lại không thích ta?" 


"Ta có gì không bằng nàng ta sao?" 


"Ta xinh đẹp hơn nàng ta, hoàn hào hơn nàng ta, ta cũng có thể cho ngươi quyền thế mà nàng ta không thể cho ngươi…" 


"Tại sao ngươi lại không thích ta?" 


Khanh Ly nói xong mấy câu này, cảm giác thống khổ trong cơ thể dần dần biến mất. 


Nhưng cô chưa kịp tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân, đã nghe thấy giọng nói lãnh đạm của vị "Thương công tử" kia: "Ngươi mãi mãi không thể bằng nàng, mãi mãi không! Người không biết xấu hổ, không từ thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn như ngươi có tư cách gì để cầu tình yêu của ta?"


Vừa nghe xong những lời này, mí mắt của Khanh Ly lại bắt đầu đánh nhau, cơn buồn ngủ ập tới. 


Khanh Ly hoảng hốt muốn tự tát cho bản thân hai phát, cô cưỡng ép mình phải tỉnh táo lại, nhưng vô dụng, cảm giác buồn ngủ vẫn ập đến, làm cô mất đi ý thức tự hỏi. Đúng lúc này, vị "Thương công tử" kia lại nở một nụ cười kỳ quái, thở dài nói: "Lần này vẫn đặc biệt như vậy…" 


"Ngươi lại là…" Một chữ cuối cùng chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng, Khanh Ly đã đầu hoa mắt choáng ngã xuống. 


"Thương công tử" cười nhạt, tiếp tục thở dài: "Kháng cự vô ích, hãy nghỉ ngơi đi…"


Download APP, continue reading